Ban đêm, Phương Duệ mới ra khỏi trà lâu, còn Dung Thái thì vẫn ở tại trà lâu đợi hắn.
Không có gì ngoài ý muốn thì hắn vẫn theo đường cũ đi vào và nếu như cũng không có gì ngoài ý muốn thì trong ngực hắn còn ôm cục bột nhỏ ngoan ngoãn đến không chịu được kia.
Phương Duệ lộ ra nụ cười rồi vỗ vỗ đầu cục bột nhỏ: “Liền dựa vào ngươi.”
Cục bột nhỏ không biết có phải thành tinh hay không, thế nhưng nó không hề lên tiếng mà chỉ cọ cọ vào ngực Phương Duệ giống như trả lời.
Mắt Phương Duệ lộ ra một tia kinh ngạc: “Không lẽ thật sự thành tinh?”
Bất quá sau đó hắn liền thoải mái chấp nhận, thành tinh thì thành tinh chứ sao… hắn sau khi chết còn có thể sống lại, vậy mèo mà thành tinh thì có cái gì phải kinh ngạc chứ, hơn nữa con mèo thành tinh này dù nhìn thế nào thì cũng đang đứng về phe hắn, nếu muốn gieo hoạ thì chỉ là gieo hoạ cho người khác mà thôi.
Phủ Thái Bảo phòng vệ nghiêm ngặt có lẽ là do thân phận nhạy cảm của Thẩm Ngọc, cho nên so với phòng vệ bên phủ tướng quân không chịu nổi một kích thì bên phủ Thái Bảo phải nói là nghiêm ngặt không biết hơn bao nhiêu lần, tuy nhiên đối với thính giác và thị giác nhạy bén của Phương Duệ thì nửa phần khó khăn cũng đều không có.
Đời trước hắn đã đi qua phòng ngủ của Thẩm Ngọc rất nhiều lần, mỗi lần đều vào lúc đêm khuya. Hắn sẽ nằm sấp trên nóc nhà rồi lấy ra một mảnh mái ngói và nhìn dáng vẻ Thẩm Ngọc nằm ngủ, sau đó hắn tưởng tượng mình đang ngủ bên cạnh Thẩm Ngọc rồi còn tưởng tượng đến lúc nửa đêm không ngủ được thì hắn lẽ lật người đè Thẩm Ngọc dưới thân… Khụ khụ, hắn chỉ đang biểu đạt sự tưởng tượng của mình mà thôi và cho dù hắn có nhắm chặt hai mắt thì vẫn có thể từ phòng tắm đi đến phòng ngủ của Thẩm Ngọc.
Tránh khỏi đội tuần tra thì đoạn đường đi đến phòng ngủ của Thẩm Ngọc thuận lợi hơn rất nhiều, giống như có người cố ý đem những hạ nhân này điều đi chỗ khác.
Phương Duệ híp mắt lại rồi nhếch môi cười, thuận lợi như thế nhất định là có bẫy.
Mà cái bẫy này khẳng định là do Thẩm Ngọc thiết kế.
Trước kia Phương Duệ biết Thẩm Ngọc dù nhìn qua thì nho nhã nhưng tính tình thì bướng bỉnh đến nỗi cho dù một người có khí lực lớn như trâu đen là Lôi Thanh Đại cũng kéo không nhúc nhích, kể cả mười Lôi Thanh Đại cũng đều kéo không nhúc nhích nổi.
Đến phía sau phòng Thẩm Ngọc, Phương Duệ liền đem cục bột nhỏ thả xuống dưới cửa sổ phòng nàng, còn bản thân hắn thì áp sát vào một bên vách tường ngoài cửa sổ rồi nín thở lắng nghe động tĩnh bên trong.
“Meoww meoww~~~” Tiếng kêu rất nhỏ vang lên.
Thẩm Ngọc ở trong phòng nghe được động tĩnh thì đầy khẩn trương nắm chặt chuỷ thủ trong tay, đến khi nghe rõ là tiếng mèo kêu giống tối hôm qua thì nàng liền thở phào nhẹ nhõm và để lại thanh chuỷ thủ xuống dưới gối.
“Meoww meow ~” Tiếng mèo lại từ phía bên ngoài truyền vào cửa sổ, Thẩm Ngọc nhíu nhíu mày và nghĩ thầm mèo của phủ Lôi Thanh Đại tại sao lại luôn chạy đến phòng nàng vậy? Chủ nhân đã không biết khách khí thì thôi đi, bây giờ ngay cả mèo nhà hắn cũng coi phủ Thái Bảo thành nhà.
Sợ người khác sẽ chú ý đến động tĩnh phía phòng nàng rồi chạy đến đây nên Thẩm Ngọc chỉ muốn nhanh chóng đem cục bột nhỏ bên ngoài cửa sổ đuổi đi.
Nàng bước nhanh đi đến bên cửa sổ, lúc mới vừa đẩy cánh cửa ra thì liền có một đạo bóng trắng nhảy lên khiến Thẩm Ngọc bị hù doạ suýt chút nữa thì vươn tay chụp lấy đầu cục bột nhỏ đã nằm sấp ở trên của sổ.
Sau khi thấy rõ ràng vẫn là cục bột nhỏ ngày hôm qua thì Thẩm Ngọc thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nhìn cục bột nhỏ chăm chú.
Sắc mặt Thẩm Ngọc lộ ra vẻ căng thẳng, thanh âm thì đè ép xuống đặc biệt thấp:
“Em mau đi đi, ta còn chưa có ăn.”
Thẩm Ngọc nhớ tới đêm qua khi nghe lén hai tỳ nữ nói chuyện thì bọn họ có nói mèo này là vì không có người cho ăn nên mới hay chạy qua bên này. Thế nên nàng liền cho rằng đêm nay nó đang bị đói bụng.
Chính lúc đang xua đuổi cục bột nhỏ đi thì ai ngờ cục bột nhỏ lại tự mình nhảy xuống phía dưới, bộ dáng của nó giống như ngửi được cái gì đó nên liền chạy đến phía giường.
Nhìn thấy phương hướng cục bột nhỏ chạy đi thì Thẩm Ngọc cả kinh, nàng bước nhanh theo rồi đem cục bột nhỏ bế lên.
Trong lúc Thẩm Ngọc ôm lấy cục bột nhỏ thì phía cửa sổ chưa kịp đóng kín kia liền có một đạo bóng đen tiến vào, sau đó nhanh chóng trốn đến phía sau tấm bình phong.
Thẩm Ngọc đem cục bột nhỏ ôm lên thì cảm thấy mèo này thật mềm mại, thế nên nàng liền hiếu kỳ vuốt ve thêm vài cái và có chút bừng tỉnh:
“Hoá ra mèo lại mềm mại như vậy.”
Phương Duệ đang trốn phía sau bình phong nghe được lời này của Thẩm Ngọc thì thiếu chút nữa muốn đi ra nói với nàng: Kỳ thật thì ngươi còn mềm mại hơn.
Đây chính là lời thật lòng của Phương Duệ, cứ cho rằng trước mắt hắn mới chỉ sờ qua bàn tay nhỏ bé của Thẩm Ngọc thế nhưng bàn tay nhỏ bé kia đã mềm mại giống như không xương khiến hắn sờ được một lần là sau đó lúc nào cũng nghĩ mọi biện pháp để có thể sờ được tay nàng.
Đôi mắt ngập nước của cục bột nhỏ giống hệt màu lam của ngọc bảo thạch và ướt át như muốn hoá mềm lòng người, mà Thẩm Ngọc nhìn nó một lúc là tâm cũng mềm nhũn cả ra, thế là nàng lại tiếp tục vuốt ve bộ lông mềm mại như nhung của nó.
“Em đừng có suốt ngày chạy đến đây, chạy đến chỗ ta còn tốt, chứ chạy đến chỗ lão phu nhân trong viện kia thì ta cũng không bảo vệ được em đâu.”
Bởi vì mèo chỉ là động vật nên nghe không hiểu tiếng người và cũng không thể nói thành lời. Còn giọng của Thẩm Ngọc lại cực kỳ ôn nhu chứ không nói giọng trung tính như bình thường, lúc này nghe giọng nàng tựa như một tiểu cô nương đang dạy bảo một oa nhi.
Cuối cùng nàng còn hỏi thêm một câu:
“Em nghe hiểu chưa?”
Phương Duệ nghe thấy câu hỏi ngốc nghếch của Thẩm Ngọc thì nhịn không được mà cười lên, hắn chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Thẩm Ngọc và từ trước đến giờ hắn cũng không biết rõ thì ra Thẩm Ngọc của hắn là cái dạng này. Bình thường thoạt nhìn có vẻ là một người rất thông minh, vậy mà đến khi làm chuyện ngốc nghếch thì cũng không thua kém ai, bất quá dáng vẻ này của Thẩm Ngọc so với ngày thường thì càng thêm hấp dẫn hắn.
Thẩm Ngọc ôm cục bột nhỏ đi đến trước cửa sổ để thả nó ra phía ngoài. Mà cục bột nhỏ cũng thông minh, nó còn tự biết nhảy khỏi cánh tay Thẩm Ngọc, sau đó lắc lư cái đuôi và chậm chạp bước về phía đã bị người ôm đến đây để trở về.
Nhìn bóng dáng màu trắng của cục bột nhỏ đã đi xa thì Thẩm Ngọc liền thở ra một hơi, trong lúc nàng đóng cửa lại thì phía sau lưng nàng đồng thời truyền đến tiếng nói.
“Nếu yêu thích mèo như thế… hay là ta cũng đưa đến cho ngươi một con?!”
Nghe thấy thanh âm này, Thẩm Ngọc kinh ngạc xoay người nhìn hắc y nhân đeo mặt nạ ngồi ở trên giường, hắn bắt chéo hai chân, tay thì vuốt ve chuôi của cây chuỷ thủ.
Mà cây chuỷ thủ kia rõ ràng nàng đã dấu kỹ dưới gối rồi mà!
Sắc mặt Thẩm Ngọc tái nhợt trong nháy mắt.
Phương Duệ đem chuỷ thủ để dưới mũi hít hà, thanh âm mang theo tia vui vẻ:
“Thạch tín vào máu là chết, ngươi vốn định mưu sát phu quân mình sao?!”
“Ngươi!!!” Thẩm Ngọc nghe ra nam nhân này đang đùa giỡn nàng, sắc mặt vốn đang tái nhợt nhưng bị đùa giỡn như thế thì liền thẹn quá hoá giận mà hồng cả mặt lên.
Thẩm Ngọc ở trong triều đình có thể ứng phó với tất cả những người muốn làm khó nàng, tuy nhiên đối phó với người đùa giỡn mình thì nàng lại không hề có kinh nghiệm và cũng chưa từng thấy qua người khác đối phó như thế nào… cho nên nàng muốn mắng chửi người thì cũng quá là nghèo từ!
“Vật nguy hiểm như này không nên để ở trên giường, vạn nhất mưu sát phu quân không thành lại làm bị thương chính mình thì sao? Nếu thế thì ta sẽ đau lòng.”
Phương Duệ nói xong liền lấy vỏ gối ở trên giường bọc kĩ lại.
“Vật nguy hiểm như này… ta sẽ mang đi.” Sau đó hắn đem thanh chuỷ thủ đã bọc kỹ nhét vào trong lòng rồi giương mắt nhìn về phía Thẩm Ngọc.
Phương Duệ bỗng chốc ngơ ngẩn, hình ảnh trước mắt hắn có chút bổ mắt nha…
Thẩm Ngọc một thân trung y màu trắng, đầu tóc xoã tung ở phía sau lưng, vừa nhìn dáng vẻ này là biết nàng đúng thật sự là nữ tử. Tiếp đó ánh mắt hắn dừng lại ở trên bộ ngực chưa được bó lại của Thẩm Ngọc, y phục tuy rộng nhưng vẫn có thể nhìn thấy một chút đường cong, mà cho dù là vùng đất bằng phẳng thì hắn cũng rất là thích ý tiếp nhận, dù sao thời điểm hắn cho rằng Thẩm Ngọc là nam nhân thì cũng không hề nghĩ đến muốn chơi đùa bộ ngực này.
Coi như có lụa đen che kín trước mặt nam nhân kia thì Thẩm Ngọc vẫn cảm giác được ánh mắt không hề kiêng nể đang đặt ở trên người nàng, thế là nàng lập tức vươn hai tay ôm ngực và lộ ra vẻ mặt phòng bị.
Phương Duệ cười khẽ một tiếng rồi trêu chọc:
“Lúc này mới biết sợ? Ngươi có ý đồ bất chính định mặc như thế này để dùng mỹ nhân kế câu dẫn ta, sau đó dùng chuỷ thủ đã tẩm độc để giết chết ta… không phải sao?”
Lúc hắn vừa tiến vào phòng đã ngửi thấy mùi thạch tín, rồi lại nhìn thấy trang phục trên người nàng thì hắn cũng đoán được Thẩm Ngọc muốn làm gì, vốn hắn còn rất muốn nhìn Thẩm Ngọc định câu dẫn hắn như thế nào, nhưng…
Hắn mà bị câu dẫn thì khẳng định sẽ không giữ được chính mình rồi lang tính bộc phát nên hắn cảm thấy vẫn không nên thử thì tốt hơn, hơn nữa hắn cũng biết rõ chính mình đối với sắc đẹp của Thẩm Ngọc là hoàn toàn không có sự tự chủ.
Bị người ta nói trúng dự định của chính mình thì Thẩm Ngọc chỉ có thể tự ổn định tinh thần rồi thầm nói không thể để cho nam nhân này nắm mũi dắt đi.
Ánh mắt Thẩm Ngọc không rời khỏi hắc y nhân, cũng không có tý chột dạ nào mà thẳng tắp nhìn hắn và nói:
“Chúng ta bàn điều kiện như thế này đi, ngươi giúp ta giữ bí mật, ta sẽ đáp ứng ngươi ba điều kiện, trừ những điều kiện không có tính người….”
“Được!” Không đợi Thẩm Ngọc nói hết lời thì Phương Duệ đã đáp ứng.
Thẩm Ngọc nhíu mày: “Ta còn chưa nói xong!”
“Ta là người tốt nên làm sao có thể làm mấy chuyện không có tính người cơ chứ.”
Thẩm Ngọc nhìn thoáng qua nam nhân đeo mặt nạ đang mặc trang phục dạ hành, sau đó nàng liền lườm cho hắn một cái.
Một thân trang phục và đạo cụ như này, hơn nữa còn xuất hiện trong phòng nàng vào canh giờ muộn như này… vậy mà hắn cũng có thể nói ra khỏi miệng mình là người tốt, hắn không thấy ngượng mồm sao?
Ánh mắt Phương Duệ sáng như đuốc nhìn Thẩm Ngọc, điều hắn chờ chính là Thẩm Ngọc nói điều kiện với hắn.
“Điều kiện thứ nhất… gọi ta một tiếng ‘Phu quân’ nghe thử chút nào!”
Thẩm Ngọc trợn to mắt rồi lập tức trừng nam nhân đang ngồi ở trên giường mình, tính tình mới đè nén xuống lại nổi lên.
“Mục đích của ngươi là đang muốn vũ nhục ta đúng không?” Thái độ khinh bạc này rõ ràng là đang vũ nhục nàng.
Phương Duệ lắc đầu liên tục, mục đích rõ ràng của hắn chính là muốn đem Thẩm Ngọc tiến cung nên hai chữ “vũ nhục”(*) này hắn không cần một chữ đứng đằng trước kia đâu.
“Ngươi đã không chịu vậy ta sẽ đi luôn, nếu không may ta làm lộ ra chuyện gì thì mong ngươi hãy thứ lỗi.”
Phương Duệ nói xong liền làm bộ muốn đi.
Thẩm Ngọc quýnh lên: “Ngươi chờ một chút.”
Phương Duệ nhìn về phía Thẩm Ngọc.
Thẩm Ngọc hít một hơi thật sâu giống như bất chấp tất cả.
“Ta…”
Thẩm Ngọc mới nói được chữ “Ta…” thì bị tiếng gào lớn tiếng phía bên ngoài phòng cắt đứt.
“Thẩm Ngọc!!! Ra đây cùng ta uống mấy chung rượu!”
Phương Duệ: … Hắn đột nhiên có một loại xúc động muốn giết chết Lôi Thanh Đại!!!!!!!!!
—
(*)Vũ nhục: Nghĩa là chửi rủa, lăng mạ.
Nhưng anh Hoàng tách ý muốn lấy mỗi chữ “Nhục” chứ không cần chữ “Vũ”
Mà “Nhục” ở đây chính là “Thịt”, anh chỉ muốn “Thịt” của Thẩm đại nhân mà thôi!
—
—ooOoo—
Moe: Hoạ từ miệng mà ra cấm có sai, Đại Đại lại sắp bị ăn hành =)))