Vương Tử Ngọc ngồi thẩn thờ trong phòng, tay chóng cằm suy tư. Nàng nhớ lại lể từ khi gặp gỡ đến lúc thân quen cùng Lý Hy Nhi, quả thật có chút giống nữ nhân, đặt biệt là mùi thơm mê lòng người trên người nàng ấy càng khiến nàng giống như tỉnh ngộ.
Nàng đột nhiên suy nghĩ, có lẽ cảm giác thân cận của mình đối với nàng chỉ là tỉ muội với nhau. Cùng là nữ tử làm sao có loại tình cảm kia được kia chứ, nàng lắc đầu cười tự giễu.
Sau khi thông suốt nàng dùng gương mặt sáng sủa bước ra khỏi phòng, nàng nghĩ cả ngày hôm nay Hy Ngi chưa ăn gì còn bị thương, nên tìm tỉ muội tốt ăn cơm thôi nàng cũng rất đói rồi.
Tử Y đúng lúc cũng đến tìm Lú Vĩnh Hy. Sau đó cả 3 cùng đến phòng ăn lớn , thức ăn được dọn lên rất phong phú.
" Lý công tử huynh không khỏe sao, sắc mặt có chút trắng ". Tử Y tìm cả buổi sáng không thấy Vĩnh Hy đâu, đến khi được Vương Tử Ngọc sai người mời nàng ăn cơm nàng mới có thể gặp chàng ấy.
" Ta không sao, chỉ là có chút mệt " .
" Vậy c ócần mời đạ iphu đến thăm khám không ?. Sắc mặt Tử Y vô cùng lo lắng.
Vương Tử Ngọc nhìn thấy mà thầm than, Tử Y này chắc vẫn nghĩ Hy Nhi là nam tử, nàng ta chắc hẳn đã động tâm tư rồi. Chỉ tiếc là tấm chân tình này Hy Nhi khoác đáp lại, nàng vô thức thở dài một tiếng .
Vĩnh Hy nghe thấy cộng thêm sắc mặt sầu não của nàng mà khó hiểu. Rõ ràng sáng nay vẫn còn rất hào hứng xem nàng tỉ võ, sao mới qua chóc lát đa âu sâu thết rồi..
" Tử Y cô nương không cần quá lo lắng, ta chỉ là có chút mệt nghĩ nghơi sẽ không sao".
Nàng lẳng lặng gắp một công rau từ bát mình bỏ vào bát Vương Tử Ngọc, Vương Tử Ngọc nhìn thấy cộng rau đó thì nhíu mày. Từ khi biết nàng không thích ăn rau thì y rằng mỗi bữa ăn Hy Nhi sẽ không ít không nhiều mà gắp rau cho nàng.
Dù nàng dùng ánh mắt van xin đáng thương cỡ nào nàng ấy cũng không động lòng. Nhất quyết bắt nàng ăn, sau này hãng nghe được từ chỗ Tiểu Nguyệt nàng ta nói chủ tử không thích ăn rau cho nên mới gắp cho công tử.
Nàng vừa gặp rau trong miệng vừa âm thâm oán trách. Bản thân không thích nhưng lại ép nàng ăn, thật bất công mà. Nàng vừa nhai vừa phùng má khiến khuôn mặt phúng phính đáng yêu vô cùng.
Vĩnh Hy cười cười, nhịn xuống cảm xúc muốn nhéo lên cái má lúm đó một cái. Từ ngoài có gia nhân bước vào " Thiếu gia đại lão gia đến".
" Vậy sao, mau mời ngoại công đến hiên đình nghỉ mát. Ta sẽ đến ngay"
Vĩnh Hy và Tử Y cũng cùng đi theo nàng thỉnh an Cao lão gia. Trong lòng Tử Y luôn thấp thỏm bất an, nàng là nữ tử phong trần còn Cao lão gia lại là thương gia giàu có, đức cao trọng vọng nhất Giang Nam, không biết ngài ấy có khinh thường nàng hay không ?!
Vương Tử Ngọc nhìn thấy ngoại công liền chạy đến ôm lấy cánh tay ông " Ngoại công sao người lại đến đây ?"
Cao lão gia xoa xa tóc của của nàng ra vẻ trách móc " Ta không đến đây thò con sẽ ham chơi đến mức quên về thăm hai ông bà lão này mất "
" Không thể nào "
Cao lào gia cười cười, ánh mắt nhìn đến hai người đang đứng kia. Vĩnh Hy nhìn đến vội bước lên cung kính hành lễ " Vãn bối ra mắt Cao lão gia".Tử Y cũng vội đi đến " Tiểu nữ Tử Y ra mắt Cao lão gia"
Cao lão gia nhìn nhìn Vĩnh Hy lại quay sang nhìn Tử Y. Ông vuốt vuốt chòm râu, híp mắt suy tư. Ông cười cười " Hai vị mời ngồi, nếu đã là bằng hữu của Ngọc Nhi cứ xem nơi đây như nhà mình, không cần khách sáo".
Sau khi hai người ng ồixuống ông lại tiếp tục nói " Không biết cao danh quý tánh của hai vị là gì ?"
" Vãn bối họ Lý, còn đây là Tử Y cô nương ".
" Lý công tử và Tử Y cô nương là người từ nơi khác đến Tô Châu ?"
Vương Tử Ngọc lúc này mới thay họ trả lời " Ngoại công, Hy Nhi đến từ kinh thành còn Tử Y cô nương là người thành Tô Châu ".
Cao lão gia tuy chưa từng đi kỷ viện nhưng cũng nghe danh đệ nhất vĩ cơ Trương Tử Y. Với dáng vẻ xinh đẹp này ông đã đoán ra thân phận nàng.
" Ừm... Ngoại mẫu con đi chùa khẩn phật cầu phúc, ta một mình ở phủ rất nhàm chán cho nên đến đây tìm con chơi cờ "
"Ngoại công, người biết tài đánh cờ của con không ra gì rồi mà. Người không lẽ muốn con làm trò cười cho Hy Nho và Tử Y sao "
Cao lão gia liếc nhìn nàng một cái " Con cầm , kỳ ,ho ,họa lẫn võ công có môn nào tinh thông ? "
Nàng gãy gãy đầu xấu hổ cười cười. Nàng nghĩ có lẽ là lúc mẫu thân sinh nàng ra đã quên sinh tài năng cho nàng rồi.
" Cao lão gia để vãn bối bồi người". Vĩnh Hy lên tiếng giải vây cho àng ấy, trong cung nàng luôn là người bồi phụ hoàng đánh cờ, ch ỉlà nàng cố ý nhường làm phụ hoàng vui lòng .
" Được, được.... Người đâu chuẩn bị bàn cờ ".
Sau 4 ván ngươi tới ta đi thì Cao lão gia thắng 3 Vĩnh Hy thắng 1. Thật ra là Vĩnh Hy cố tình nhường lấy lòng ông, nàng nghĩ tặng lão gia tử chút hư danh để người không đánh chủ ý lên người Tử Ngọc nữa.
Cao lão gia cười híp cả mắt, tên tiểu tử này kỳ nghệ không tầm thường, ông dùng kinh nghiệm mấy chục năm còn không bằng. Binh cờ hỗn chiến đến nước cuối Lý Vĩnh Hy mới cố ý đi trật, tạo cơ hội phản công cho Cao lão gia thừa thắng xong lên.
Một ván cờ người thắng cũng vui mà người thua cũng được như ý. Tử Y biết một chút kỳ nghệ cũng cảm thấy trận đấu rất hay, còn Vương Tử Ngọc như người đi trong sương hoàn toàn không hiểu gì.