Tô Diệp đứng lại, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống.
Tần Tang đi được một đoạn đường mới chú ý tới bên cạnh không có người, quay đầu lại tìm, mới thấy khuôn mặt Tô Diệp xụ xuống như là ai thiếu anh ta tiền vậy.
“Làm sao vậy?”
Giọng nói thiếu nữ mềm mại, mang theo một tí mờ mịt
Tần Tang như vậy làm Tô Diệp tức khắc không có nổi tính khí, anh ta suy nghĩ người nọ lớn lên đẹp thì thế nào, nghe Lục Tranh nói đó là người có đôi chân tàn phế
Không đáng để lo.
…
Yến Cẩm Ngôn là người thứ hai cuối cùng rời khỏi lớp, người ra khỏi cuối cùng là lớp trưởng lớp một, phụ trách khoá cửa phòng học.
Anh từ khu dạy học đi ra, theo trí nhớ cũ tìm đường đi ra khỏi cổng trường.
Mà thời điểm này, chú Trần hẳn là đã chờ ở bên cạnh đầu hẻm trước cổng trường.
Yến Cẩm Ngôn đặt cặp trên vai xuống đùi, di chuyển xe lăn từ từ đi tới trước, dọc theo đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt.
Mọi người đều nhìn hành động di chuyển xe lăn của anh, ngay sau là ở trên người,cuối cùng ánh mắt dừng ở hai chân.
Thật là đáng tiếc.
Yến Cẩm Ngôn mắt nhìn thẳng, sắc mặt lạnh nhạt trước sau như một, một bộ dạng không thèm để ý đến ai.
Nhưng xe lăn di chuyển với tốc độ bình thường, nên mọi người đa phần sẽ nhìn thấy anh.
Cho đến khi ra trước cổng trường, hô hấp thiếu niên khó chịu mới khôi phục như thường, cơ bắp đang căng thẳng mới thả lỏng, lông mi rũ xuống, lạnh lùng mà nhìn chằm chằm chân của chính mình.
Đúng lúc này, một nữ sinh chặn đường đi của anh lại.
Nếu Yến Cẩm Ngôn không kịp ứng biến, khả năng cao sẽ trực tiếp đụng phải người nọ.
Nữ sinh mặc đồng phục trung học Lâm Xuyên, tóc uốn xoăn, trên mặt được trang điểm kĩ càng, kéo đến nhiều sự chú ý.
Là một người xinh đẹp, nhưng lại đem đến cảm giác thô tục.
Yến Cẩm Ngôn nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, nói câu “ngại quá” rồi di chuyển xe lăn tính toán vòng qua cô ta.
Không nghĩ đến nữ sinh lại là theo đuổi không bỏ, hành động nhanh chóng, lại một lần ngăn cản đường đi của anh.
Đến lúc này, Yến Cẩm Ngôn nhăn mày lại, trên mặt xuất hiện vài phần giận dữ khó chịu.
Anh nhìn mặt nữ sinh,môi mỏng mím thành một đường, khuôn mặt ánh lên sự lạnh nhạt.
Nữ sinh kia lại cười, mặt mày ẩn giấu vài phần thẹn thùng, tay xoắn xoắn sợi tóc trước ngực, cô ta thật cẩn thận mở miệng: “Xin chào đàn em! ”
Yến Cẩm Ngôn không nói gì, ánh mắt càng ngày càng trầm.
Sự không kiên nhẫn hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, nhưng đối phương lại làm như không thấy, chỉ lo nói chuyện của mình: “ Tôi là Triệu Nghiên lớp 12/3, lúc nghi thức kéo cờ buổi sáng chúng ta có gặp nhau.
"
Bởi vì nguyên nhân sức khỏe, Yến Cẩm Ngôn không có cách nào tham gia hoạt động học thể dục giữa giờ của trường, nhưng nghi thức kéo cờ vào thứ hai thì không thể tránh được.
Anh ngồi trên xe lăn, bị chủ nhiệm lớp an bài ở trên đầu hàng của lớp.
Yến Cẩm Ngôn không nhớ rõ mình có gặp nữ sinh này chưa.
Nhưng nữ sinh lại nhớ rõ anh.
Bởi vì nghi thức kéo cờ buổi sáng cô ta làm đại biểu học sinh chủ trì, lúc ấy cô ta đứng trên đài chủ tịch, mà lớp của Yến Cẩm Ngôn vừa vặn đối diện đài chủ tịch.
Cho nên anh và nữ sinh trên đài đối diện nhau khoảng cách không xa, nữ sinh thấy anh, Yến Cẩm Ngôn lại không chú ý tới cô ta, toàn bộ quá trình đều lắng nghe tiếng lãnh đạo nhà trường.
Hiển nhiên, Yến Cẩm Ngôn không nhớ tới khiến cô ta có chút mất mát
Nhưng cô ta không nhụt chí, e thẹn ngượng ngùng như cũ nhìn thiếu niên cười: “Cái kia… cậu là học sinh mới chuyển tới đúng không, có muốn muốn đi tới quán trà sữa đối diện trường ăn vặt không?”
Bên cạnh đã có người ở vây xem trò hay.
Yến Cẩm Ngôn nhìn thấy, còn có mấy nữ sinh ở cách đó không xa ngẩng đầu lên nhìn, anh chú ý nữ sinh trước mắt hay nhìn qua bên đó, suy đoán bọn họ đi cùng nhau.
Bị chặn đường để thổ lộ, chuyện này Yến Cẩm Ngôn đã trải qua rất nhiều,đã sớm bình chân như vại*.
(Bình chân như vại*: vững lòng, yên trí, không lo gì thiệt hại đến mình trong lúc người khác phải lo lắng, hoảng sợ.
)
Chẳng qua bây giờ là ngồi trên xe lăn mà bị chặn lại,việc này thì có chút mới mẻ.
Dường như là có linh cảm từ trước, Yến Cẩm Ngôn không giống lúc trước mà làm lơ đối phương.
Tuy rằng không kiên nhẫn, nhưng anh vẫn cực kì lễ độ từ chối đối phương: “Không cần, cảm ơn.
”
Bị anh từ chối, sắc mặt nữ sinh cứng đờ, làm như không thể tin được.
Rồi sau đó nữ sinh nheo mắt lại, đôi mặt làm ra vẻ yêu kiều, ánh lên một chút gợi cảm.
Cô ta vẫn cười, nhưng giọng nói, ngữ khí lại cùng lúc trước hoàn toàn bất đồng, trên mặt lúc nãy làm ra vẻ ngượng ngùng cũng biến mất, giọng nói nũng nịu: “Nếu không, cứ nghĩ kĩ lại một chút đi?”
“Cậu có biết không, trong trường học có biết bao nhiêu nam sinh muốn mời tôi uống trà sữa đấy?”
Yến Cẩm Ngôn nhíu mày, cũng không có sự kinh ngạc khi thái độ cô ta thay đổi 180°.
Ngay từ đầu, khi nữ sinh chặn đường mời mọc thì anh đã rõ cô ta không phải cái loại con gái hay ngượng ngùng thẹn thùng.
Hai ba câu nói đã lòi ra bản mặt thật khiến Yến Cẩm Ngôn có chút ngoài ý muốn.
Anh lười biếng nhìn nữ sinh một cái, âm thanh lạnh lẽo, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Tôi nhớ rõ trường học có quy định, học sinh cần ăn mặc sạch sẽ, mặt mộc đi học?"
“Không uốn tóc, trang điểm, đeo trang sức.
”
Giọng nói có phần âm trầm, ánh mắt quét từ đầu đầu chân cô ta như đang soi mói.
Từ đầu đến chân, từ khuôn mặt trang điểm đến cả cái khuyên tai chói mắt kia.
Ánh mắt Yến Cẩm Ngôn nghiêm túc ngay ngắn, trừ bỏ xem kỹ không có ý khác.
Triệu Nghiên lại cảm thấy mình như là bị ở sỉ nhục, cảm giác xấu hổ tức giận đan xen.
Nội quy của trung học Lâm Xuyên cô ta dĩ nhiên biết.
Nhưng như vậy thì làm sao?
Trường học to như vậy, được mấy người thực hiện tốt mấy nội quy như này chứ?
Hơn nữa lớp 12 ở trung học Lâm Xuyên, trừ bỏ việc học tập các giáo viên nghiêm khắc một ít, những mặt khác cơ bản đều là một mắt nhắm một mắt mở, không quá khó khăn khắc nghiệt.
Mặt khác là bởi vì bọn họ trong lúc giáo dục không có quá nhiều thời gian để ý về mặt còn lại… Trong lớp phần lớn đều đã 18 tuổi, đã thành niên.
Nhưng Yến Cẩm Ngôn lại nói mấy quy tắc đó ra nhắm vào cô ta.
Biểu tình thiếu niên nghiêm túc, gằn từng chữ: “Học sinh nên có dáng vẻ của học sinh.
”
Nên quý trọng thời gian ngây ngô bây giờ, sau này lớn lên còn có cơ hội ăn diện trưởng thành.
Triệu Nghiên sợ ngây người, ngẩn ra hồi lâu,Yến Cẩm Ngôn lại không rảnh chờ cô ta phản ứng lại, di chuyển xe lăn vòng qua cô ta rời đi, cô ta không nhớ rõ anh rời đi là lúc nào.
Vẫn là chị em của cô ta thấy Yến Cẩm Ngôn đi rồi mới đi đến vây quanh cô ta hỏi han.
“Tình huống như thế nào rồi? Sao cậu ta lại bỏ đi?"
“Nghiên Nghiên, cậu phát ngốc cái gì vậy?”
Bọn chị em lôi tâm trí Triệu Nghiên trở lại, cô ta ngoái đầu nhìn bóng dáng thiếu niên càng lúc càng xa, cuối cùng cũng phản ứng lại, sắc mặt nháy mắt giận dữ, khuôn mặt đỏ bừng.
Triệu Nghiên mắng một câu thô tục, nghĩ đến đôi chân kia của Yến Cẩm Ngôn, tự mình an ủi lại giống như cười lạnh một tiếng: “Chẳng qua cũng chỉ là người nửa thân tàn phế, lại bày ra dáng vẻ đó?"
“Lại dám từ chối tôi!”
Các nữ sinh thấy Triệu Nghiên thật sự tức giận, cả đám ngậm miệng, không dám nói lung tung nữa.
Lúc lâu sau, có nữ sinh cẩn thận đề nghị: “Nghiên Nghiên, nếu không thì nói cho anh Tú, cho cậu ta nếm mùi lợi hại?"
“Anh Tú” là tên đầy đủ Trần Tú, là một tên lưu manh nổi danh tại trung học Lâm Xuyên, luôn luôn đi theo sau nịnh bợ Triệu Nghiên,coi cô ta như là nữ thần của mình.
Triệu Nghiên ở trung học Lâm Xuyên có danh tiếng chẳng qua là vì qua lại với Trần Tú.
Nghe nữ sinh nói xong, Triệu Nghiên mắt đảo qua: “Đầu óc cô làm bằng sắt à?”
Cô ta qua lại với Trần Tú, bây giờ đi đến nói với hắn ta, cô ta mời đàn em đi uống trà sữa rồi bị người ta từ chối sao?
Thật ra Trần Tú là cái tên khờ khạo,cô ta đương nhiên không thích hắn hay có cảm tình gì.
Nữ sinh bị mắng, ấm ức: “Tớ không có ý này, Nghiên Nghiên…”
“Cậu có thể nói là cậu ta dây dưa không buông với cậu…”
Ánh mắt Triệu Nghiên sáng ngời, cảm xúc cuối cùng hoà hoãn lại.
Cô ta lớn lên xinh đẹp, có đàn em ve vãn cũng chỉ là chuyện bình thường thôi?
Phải bảo hắn dạy dỗ tên đàn em tàn phế kia một chút mới được.
…
Khi màng đêm đã buông xuống,Tần Tang cũng về tới hẻm Minh Nguyệt.
Tô Diệp cưỡi chiếc xe đạp mấy ngàn của mình chở cô về, anh ta chạy đến như bay, nghĩ đến nhân cơ hội làm Tần Tang ôm eo anh ta một tí.
Không nghĩ đến con nhóc này toàn bộ quá trình đều gắt gao nắm chặt yên xe, một mảnh áo của anh ta cũng không chạm vào.
Vì thế, tâm tình của Tô Diệp không vui chút nào.
Tới của nhà Tần Tang, anh ta ngừng lại, chân dài chống xe đạp, chờ Tần Tang xuống.
“Được rồi, cậu cũng trở về đi, ngày mai lại gặp.
” Cô gái lộ ra âm thanh mệt mỏi
Là lúc ở tiệm net chơi đến quá mệt mỏi, đau đầu đau tay.
Tô Diệp hạ mi mắt, khớp xương rõ ràng tay túm Tần Tang đang đi vào cửa, đầu ngón tay nóng bỏng như lửa, làm trong lòng cũng nóng lên.
Tần Tang bị nắm lấy, quay đầu lại nhìn về phía người đang nắm chặt cô, “Còn có việc gì không?”
“Không lấy đồ ăn vặt sao?” Nam sinh cũng không buông lỏng tay, lấy cái túi ở trên đầu xe đạp xuống nhét vào trong lòng Tần Tang, nói: "Được rồi,vào đi, ngủ sớm một tí.
"
Tần Tang cầm lấy cái túi, hướng Tô Diệp vẫy vẫy tay, sau đó đầu cũng không quay lại đi vào sân.
Cửa gỗ kêu lên “Kẽo kẹt” một tiếng rồi đóng lại, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt của Tô Diệp.
Anh ta lấy tay đập mạnh lên xe một cái, bẻ đầu xe,chuyển hướng đi về nhà.
Không nghĩ đến số nhà 89 cách vách cửa lại mở ra, có một thiếu niên ngồi xe lăn đi ra.
Cùng lúc đó, ở đầu hẻm cũng có đèn chiếu vào, chốc lát người chuyển hàng đã đứng trước cửa nhà.
Nhân viên chuyển phát nhanh đưa cho thiếu niên ngồi xe lăn một bưu kiện, sau đó lại tiếp tục tiến vào sâu trong ngõ nhỏ.
Tầm mắt Tô Diệp trước sau đều dừng ở trên người thiếu niên ngồi trên xe lăn, anh cũng nâng mắt lên nhìn lại anh ta.
Bốn mắt nhìn nhau, Tô Diệp bị ánh mắt lạnh lẽo đến tận xương nhìn, trong phút chốc cảm thấy toàn thân lạnh lẽo như trong hầm băng, cho đến khi thiếu niên ấy dời tầm mắt đi, anh ta vẫn cảm thấy sợ hãi sự lãnh lẽo khắp người khi nãy.
Nhưng thực mau Tô Diệp bình tĩnh lại, đứng thẳng lưng,gân cổ lên mà nói "Này"
“Cậu là ai?"
m thanh anh ta không tính là lớn, nhưng ở nơi ngõ nhỏ trống vắng này lại vang lên, nghe rất rõ ràng.
Yến Cẩm Ngôn cầm đồ chuyển phát nhanh chuẩn bị trở về, nghe thấy có người gọi thì dừng chân lại.
Tuy không có quay đầu lại, nhưng anh biết đối phương đang gọi chính mình.
Bởi vì trong ngõ nhỏ này chỉ có hai người bọn họ.
Do dự một lát, Yến Cẩm Ngôn di chuyển xe lăn, xoay người nhìn về phía nam sinh đang ngồi trên xe đạp, ánh mắt tràn đầy sự xem xét kỹ cùng đánh giá.
Tới hẻm Minh Nguyệt đã hai tháng,các hộ gia đình cơ bản Yến Cẩm Ngôn đều quen biết và nắm được.
Nhưng thiếu niên ngồi trên xe đạp kia, anh chưa gặp bao giờ, suy đoán anh ta hẳn là không phải người ở hẻm Minh Nguyệt.
Hơn nữa đối phương vừa ở trước cửa nhà của Tần Tang, Yến Cẩm Ngôn suy đoán người này chắc hẳn là người mà Hạ Huỳnh cùng Tần Tang lúc sáng có nhắc đến "Anh Diệp"
Anh ta tên đầy đủ là gì, Yến Cẩm Ngôn không rõ ràng lắm.
Nhưng trong tiềm thức, Yến Cẩm Ngôn không mấy ưa thích tên này.
Riêng nhìn gương mặt kia,anh cũng cảm thấy không "ưa".
.