Ngày hôm sau, Phương Bách Giao được xuất viện ra về cùng với Âu Duật Phong phía cổng chờ dường như có người nào đó cũng đang chờ cô. Tề Thiên Hạo cầm đoá hoa hướng dương đi lại tặng cho cô "chúc em sớm lấy lại được kí ức.." giữa anh và em hắn không nói vế sau nhưng giọng điệu có chút gì đó nuối tiếc, cô chậm rãi nhận lấy đoá hoa mỉm cười "dù tôi chưa thể nhớ ra mọi người...nhưng thật sự cảm ơn.." cô chào hắn một cái rồi mới rời đi lên xe.
Lúc nhỏ Tề Thiên Hạo đã gặp Phương Bách Giao tại một vách núi khá cao và hắn bị thương chảy máu cô là người băng bó vết thương và chỉ đường cho hắn để đi ra khỏi nơi đây. Một số lí do trong công việc hắn đã sang nước ngoài làm việc và bây giờ quay về để tìm cô nhưng đã quá muộn, tấm ảnh lúc nhỏ được tìm kím cùng quyển nhật kí của Phương Lam được tìm ra như vậy hắn mới biết cô gái năm xưa chính là Phương Bách Giao.
Trong xe của Âu Duật Phong đang trên đường trở về nhà "em có quen anh ta sao.." Âu Duật Phong nhìn cô một lúc vì không muốn lừa dối cô nên hắn đã nói cho cô nghe về chuyện gặp nhau của hai người.
Lúc đầu khi cô nghe hắn kể hết thì hoàn toàn bình ổn không có ấn tượng gì cả, nhưng trong đầu cô đột nhiên lướt qua thật nhanh hình ảnh một bé gái khóc lóc và âm thanh ghê rợn của những thanh sắt đập vào nhau.
"Giao Giao..em sao vậy nói anh nghe em không khoẻ ở đâu anh đưa em đến bác sĩ.." tay cô thì lạnh mặt thì trắng bệt ra khiến hắn lo lắng ôm lấy tay cô. Phương Bách Giao ôm chặt lấy hắn "em..không sao..chỉ là có những hình ảnh đáng sợ cứ lướt trong đầu em.." giọng nói mềm yếu khiến hắn thêm đau lòng lại càng hối hận vì đã kể cho cô nghe "đừng sợ..có anh ở cạnh em".
Vừa về đến dinh thự Âu Mạt Nhi đã chạy nhanh đến ôm lấy cô "chị dâu..em thật sự rất lo cho chị.." cứ như muốn khóc Phương Bách Giao nhanh dỗ dành "không sao rồi..chị sẽ cố nhớ lại mọi người sớm thôi.." những người giúp việc cũng vui mừng theo khi nhìn thấy cô trở về.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!