Nhưng bọn họ làm sao có thể cản được hai người đàn ông này, mặc kệ ai ngăn Âu Duật Phong lẫn Tề Thiên Hạo điều nhảy xuống bơi ra tìm.
Áp lực nước biển quá lớn, bốn bề đều là nước không những không tìm được Phương Bách Giao mà cả hai người Âu Duật Phong và Tề Thiên Hạo cũng bị đuối nước ngất đi.
Ở một nơi nào đó, ánh sáng lẫn gió thổi thật lạnh xung quanh là gì đây...cát sao ? Nơi này là đâu, cảnh vật ở đây thật lạ lùng giống như một hòn đảo. Cô vẫn còn sống, đầu cô đau đến mức muốn nổ tung ra mọi thứ ở trước mắt như quay tròn lờ mờ không thấy rõ.
Một cô gái độ tuổi dường như là mười chín hoặc hai mươi đến hỏi "cô ơi..cô có sao không.." giọng nói êm đềm làm sao, Phương Bách Giao tỉnh táo lại nhìn cô gái trước mặt "ở đây là đâu...tôi..là ai vậy" bắt đầu mọi người gần đó chạy lại, dìu cô vào nhà họ tốt bụng nấu cháo chăm sóc cho cô.
Từ cử chỉ lời nói của Phương Bách Giao sau khi tỉnh lại bọn họ chuẩn đoán hẵn là cô đã bị mất trí nhớ có lẻ đã gặp tai nạn gì đó. Đôi mắt màu xanh biết tựa như giọt nước thuần khiết mê đắm, khuôn mặt và cả mái tóc lạ lẫm hút hồn người khác. Một cô gái thế này sao lại bị trôi dạc vào hòn đảo nhỏ nhoi này chứ.
Cô gái kia mang thuốc vào vui vẻ nói chuyện với cô từ tốn ngồi xuống "chị à..chị uống thuốc đi tránh để bị cảm lạnh đấy" cô gái này nhìn kĩ thì cũng có phần kha khá giống cô trừ đôi mắt thì mái tóc cũng có màu vàng kim y hệt Phương Bách Giao.
"Cảm ơn.." Phương Bách Giao chầm chậm nhận lấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!