Chương 907
Xe ngừng lại, Liên Cẩn Hành tháo dây an toàn của mình rồi quay qua tháo dây cho cô, anh vừa ngước mắt thì liền thấy cảnh cô đang ngồi trên ghế, mũ áo khoác trùm trên đầu, mặt chỉ lộ ra một khoảng da nõn nà.
Bàn tay định tháo dây an toàn cho cô chợt ngừng lại, anh đổi ý ngồi lại trên ghế lái, chống cằm nghiêng đầu chăm chú nhìn cô không chớp mắt…
Có lẽ là do cảm nhận được ánh mắt của anh nên Vy Hiên khó chịu mà động đậy chân tay, cô chậm chạp mở mắt, mơ màng ngó nghiêng, rồi như đã nhận ra điều gì cô vội quay ngoắt đầu lại, đột ngột ánh mắt cô chạm vào đôi mắt đen sẫm như đêm tối của anh. Anh vẫn giữ nguyên tư thế đó, yên như tượng ngồi bên cạnh ngắm cô, không biết đã ngắm bao lâu rồi.
Vy Hiên đã tỉnh táo hoàn toàn, cô nhìn về tòa nhà cao tầng phía sau anh: “Sao lại đến công ty của anh vậy?”
Liên Cẩn Hành lúc này mới trễ nhịp mà buông cánh tay, anh không trả lời mà chỉ xoay người đẩy cửa xuống xe. Vy Hiên thấy vậy cũng vội xuống theo: “Không đưa tôi về nhà sao?” Cô hỏi.
Liên Cẩn Hành ngoái đầu lại, giữa hai người giờ bị chiếc xe chặn ngang, miệng anh nở một nụ cười nhẹ, đôi mắt anh trông có vẻ bình thản song lại thấu suốt vô cùng: “Tự nhiên không muốn nữa.”
Vy Hiên ngớ ra tại chỗ: “Tại sao chứ?”
Rõ ràng chính anh kiên quyết muốn đưa cô về nhà, lúc chạy ngang qua trạm xe buýt cô có bảo anh thả cô ở đó, anh không những không chịu mà còn mặt nặng mày nhẹ với cô! Giờ thì hay rồi, tùy tiện nhả ra hai chữ ‘không muốn’ rồi liền chở cô tới thẳng công ty, đúng là tùy ý thích gì làm nấy mà!
Cô thở sâu một hơi, miệng nói: “Anh Liên à, nếu anh đây đã thấy phiền như vậy thì tôi có thể tự về nhà, vậy đi… Tạm biệt!” Nói rồi cô ngoái đầu định đi qua đường bên kia đón xe buýt.
Liên Cẩn Hành ung dung tiến lên vài bước mà cầm tay cô, kéo cô từ trên vỉa hè về phía anh, đôi mắt hẹp dài của anh híp lại, bên trong đôi mắt ấy như ẩn chứa những tâm tư đang chộn rộn chực trào.
Anh kề sát lại bên tai cô, giọng nói không quá to: “Em nói đúng lắm, em đúng là phiền toái cực kỳ.”
Sự đánh giá không nể nang của anh làm Vy Hiên tức đến trợn mắt, sau đó cô phồng má lên, giận dỗi trông như một chú ếch xanh vậy. Liên Cẩn Hành thấy có vẻ vui vui, rất muốn véo một cái thử xem sao, nghĩ gì làm nấy ngay, anh vươn bàn tay về phía mặt cô.
Vy Hiên rốt cuộc cũng nhịn hết nổi rồi, cô hất tay anh ra rồi lui về sau vài bước, hai tay che mặt, ánh mắt vẻ khó tin: “Liên Cẩn Hành! Tôi đã trêu chọc gì tới anh chứ hả?”
Liên Cẩn Hành đút tay túi quần, anh chẳng mảy may để tâm liệu trong số những người ra kẻ vào xung quanh có ai quen biết không, vẫn cứ thản nhiên đứng dưới bậc thềm cửa ra vào, cong môi nở nụ cười hết sức kiêu ngạo: “Em dám nói em không trêu gì tôi sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!