Chương 779
Giờ khắc này anh ta muốn nghe giọng nói của cô nhất.
Loại lo lắng này chưa bao giờ có, Tập Lăng Vũ sờ khắp toàn thân cũng không tìm được điện thoại, sau khi ý thức được có thể là rơi ở trong phòng, anh ta lập tức quay người lại thô lỗ gõ vang cửa phòng khách sạn.
Cánh cửa được mở ra rất nhanh, giống như đã đứng chờ sẵn ở đó.
Nhiếp Vịnh Nhi đã mặc một chiếc váy, tỷ lệ dáng người hoàn mỹ, có lồi có lõm, cô ta đi chân đất ra đứng ở cửa, không dám nhìn anh ta, cũng không dám nói lời nào.
Tập Lăng Vũ mang sắc mặt âm u đi vào tìm kiếm khắp nơi trong phòng.
“Anh đang tìm điện thoại có đúng không?”
Nghe âm thanh vang lên ở sau lưng, Tập Lăng Vũ Xoay người lại, ánh mắt hùng ác nham hiểm mang theo vẻ âm trầm tà khí.
Nhiếp Vịnh Nhi nuốt nước miếng làm dịu yết hầu khô khốc, cô ta đưa điện thoại di động tới cho anh ta.
Tập Lăng Vũ lập tức nhận lấy, vừa đi ra ngoài vừa nhìn điện thoại, vẫn may tối hôm qua Vy Hiên không gọi điện thoại đến.
Sau khi cảm thấy may mắn lại tránh không khỏi có chút mất mát, cô ấy cũng không biết chủ động gọi một cuộc điện thoại đến hay sao.
Lúc đi tới cửa, bước chân bỗng nhiên dừng lại.
Quay đầu nhìn bàn tay tinh tế của người phụ nữ đang kéo lấy góc áo của anh ta.
Tập Lăng Vũ nhíu mày, đáy mắt đều là vẻ chán ghét.
Nhiếp Vịnh Nhi cúi thấp đầu, sau đó đưa một sắp tiền đã được xếp ngay ngắn trước mặt anh ta, rồi lại nói: “Tôi không cần tiền… tôi không phải là gái gọi.”
Giọng nói nghẹn ngào, nước mắt cũng bắt đầu đảo quanh trong hốc mắt.
Cho dù cô ta thật sự đã lấy tiền của người khác, nhưng cô ta không phải là gái gọi! Thật sự không phải!
Tập Lăng Vũ cũng không tiếp tục nhìn cô ta nữa, giơ một cánh tay khác liền gạt tay của cô ta ra.
Anh ta lấy ra một điếu thuốc đốt lửa hút một hơi, khói thuốc phun ra khiến cô ta sặc sụa.
Giọng nói của anh ta lạnh lùng không hề có chút tình cảm nào: “Cô không phải là gái gọi, nhưng cô có thể xem tôi như khách làng chơi, tôi đưa tiền, cô bán, chỉ đơn giản như vậy thôi.”