Chương 766
Sau khi trở về, vừa ngồi xuống, nhận lấy ánh mắt hỏi thâm của Vy Hiên, anh nói: “Loại chuyện này thường tôi không xử lý, bình thường đều giao cho cấp dưới làm. Cho nên…” Anh hơi ngừng lại, “Có thể sẽ có chút quá.”
Vy Hiên không quá hiểu “Có chút quá” đến cùng là quá chừng nào?
Anh cúi đầu ăn cơm, không muốn nói thêm.
Như vừa rồi nói, một người làm ăn, không nên thường xuyên làm những chuyện đe dọa, mà cô dường như lại vừa thiếu anh một phần nhân tình.
Trên đường trở về, Vy Hiên móc một cuốn sổ từ trong người ra, phía trên có lịch ngày, cô dùng bút bi cẩn cẩn thận thận vẽ một vòng tròn ở ngày mười lăm tháng mười một này.
Anh nghiêng đầu nhìn lướt qua, thuận miệng hỏi: “Có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
“Đồng ý với anh ba tháng…Tính từ hôm nay đến ngày mười bốn tháng hai năm sau kết thúc.” Cô vừa nó vừa tưởng tượng, khóe miệng vểnh lên, thuận miệng thì thì: “Ô, ngày đó là Valentine đấy.”
Thân xe đột nhiên vọt lên trước, sau đó phanh lại, xe đột ngột ngừng lại. Cơ thể Vy HIển cũng không ổn định ngã về phía trước, đầu tiền là sững sờ sau đó quay đầu nhìn anh.
“Đèn đỏ.” Anh nói.
Vy Hiên ngẩng đầu nhìn lên, quả thật là đèn đỏ.
Xe của anh đè lên vạch kè đường, tay cầm lấy tay lái, ngón trỏ gõ nhẹ: “Lại phải đợi 90 giây..”
Liên Cẩn Hành là loại người chưa bao giờ biết phàn nàn, càng đừng nói đến những chi tiết trong cuộc sống này. Chẳng lẽ là tâm tình không tốt? Nhưng mà mới vừa rồi vẫn còn tốt mà!
Vy Hiên không lên tiếng, lúc này mới phát hiện, thì ra 90 giây, thật sự dài dằng dặc.
Điện thoại di động của cô vang lên, trong không gian tù túng yên tĩnh, vô cùng đột ngột. Vy Hiên lôi ra, nhìn thấy cái tên trên màn hình, ngón tay nhẵn mịn ngừng lại.
Là Vũ.
Cô nhíu nhíu m tâm, đầu ngón tay lướt qua cái tên trên màn hình, như mơn trớn lên mặt anh ta… Cuối cùng, vẫn quả dứt khoát để điện thoại vào trong túi.
Liên Cẩn Hành lườm một cái, giọng nói nhàn nhạt: “Vì sao không bắt máy?”
“Đợt lát nữa về gọi lại cũng giống thế.” Cô nói.
Dù gì điều kiện tiên quyết vẫn là “vị hôn thê” của anh, đây là tôn trọng tối thiểu với anh. Về phần Vũ, cô sẽ nói rõ với anh ta.
Liên Cẩn Hành không nói đưa, đưa tay lấy một túi giấy đằng sau xe đưa cho cô.
“Cái gì vậy?”
Đèn xanh sáng lên. Xem chậm rãi lái đi.
“Quần áo hôm qua cô nhét ở chỗ tôi.”
Đôi tay giống như thoa bơ, vừa muốn mở túi ra, đột nhiên cứng đờ.
Bầu không khí hài hòa phí hết tâm tư tạo nên lập tức bị gió lạnh đánh tan, cô quay mặt, xấu hổ không nói nên lời. Hai tay vô thức nắm chặt túi giấy, hận không thể cởi hết mấy thứ này, từng cái mặc lên người.
Anh lái xe, mắt nhìn đằng trước, tốc độ xe vững vàng hơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!