Chương 742
Lần này, đánh cho Trương Thanh Đình kinh ngạc, tiện đà, có chút phẫn nộ, một phát bắt lấy tay cô ấy: “Dương Mạn Tinh, hai ta tính xong rồi!”
Dương Mạn Tinh không nói gì, khóe miệng nở nụ cười nHiên,
Liên Cẩn Hành giao người trong ngực cho Bảo Ngọc, đi đến nắm lấy cổ tay Trương Thanh Đình: “Buông ra.” Giọng nói bình tĩnh của anh cảnh cáo, nhưng cầm lấy cổ tay của anh ta liên tục dùng sức, một giây sau, tùy lúc có thể bóp gãy.
Sắc mặt Trương Thanh Đình tái nhợt, mở bàn tay ra, buông tay cô ấy ra mà Liên Cẩn Hành lại chậm chạp không buông anh ta ra.
“Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, anh em mấy người còn muốn thế nào?” Trương Thanh Đình nở nụ cười, cười đến bất lực, tự giễu: “Không yêu chính là không yêu, muốn ép tôi đến lúc nào đây? Trước khi kết hôn, tôi cũng đã nói rất rõ ràng, cô ấy cũng đồng ý rồi, nhưng bây giờ lại hình dung tôi như là một người đàn ông bạc tình có mới nới cũ… Đây là dùng hết mọi thứ toàn tâm toàn ý bao dung và chờ đợi mà cô nói sao?”
Liên Cẩn Hành không nghe nổi nữa, tay kia nắm thành quyền, cử động giữa không trung.
“Cẩn Hành.” Dương Mạn Tinh lên tiếng, chậm rãi kéo tay anh xuống, tầm mắt nhạt nhẽo không có tư vị: “Anh ta không nói sai, là em không làm được.”
Cô ấy rũ mắt, mặc dù tâm lại đau, đau đến sắp chết, cô cũng không chịu nổi liếc nhìn người đàn ông đối diện!
Nín thở, dập lửa trong lồng ngực, Dương Mạn Tinh phóng khoáng xoay người: “Chín giờ ngày mai, gặp ở cửa cục dân chính.”
“Chị dâu!” Bảo Ngọc giữ chặt cô ấy, vội vàng giải thích: “Hai người cũng đừng xúc động như vậy, lời nói lúc nóng giận, sao có thể xem là thật chứ!”
Mặc dù không ủng hộ cách làm việc ương bướng của cô ấy, nhưng không hy vọng bọn họ thật sự ly hôn! Thực tế nghe đến lúc này, đã hiểu một chút nội tình, sai ở anh họ, không phải trên người Dương Mạn Tinh.
Dương Mạn Tinh quay đầu, vẫn thẳng thắn như trước: “Tôi từng tranh giành rồi, cho nên tôi không hối hận. Chuyện tình cảm, không phụ lòng mình là được, không nên phải giao cho người khác.” Đẩy tay cô ấy ra, Dương Mạn Tinh ra ngoài.
Liên Cẩn Hành không nói hai lời lập tức đuổi theo.
“Ai… Anh Liên! Anh Liên sao anh lại đi như thế? Vy Hiên…Vy Hiên phải làm sao bây giờ?”
“Bảo Ngọc,” Người bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Vy Hiên nhìn về phía cửa ra vào, con ngươi trầm tĩnh: “Để anh ta đi thôi.”
“Vy Hiên..”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!