Chương 448
Ánh mắt của Tuyệt khẽ dao động, chậm rãi phun ra hai chữ: “Biến dị.”
Bảo Ngọc không kìm được rùng mình, cắn môi: “Chúng chỉ ở trong nước thôi đúng không?”
Cô không nhận được câu trả lời từ Tuyệt, sắc mặt lập tức thay đổi, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm anh: “Tuyệt?”
Dương như cảm nhận được giọng nói run rẩy, hoảng sợ của cô, Tuyệt ngoái đầu nhìn lại, cánh môi hơi nâng lên: “Chuẩn bị đi, chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này.”
Câu nói của anh đã cho Bảo Ngọc câu trả lời chắc chắn.
Mặt nước phẳng lặng như gương, lại nhìn về phía những loại cây dại dưới mặt nước, đã hình thành cái bóng lớn màu xanh đậm. Bảo Ngọc chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy, vội vã quay người, chạy về phía nhà giam: “Tuyệt, đưa chìa khóa cho tôi.”
Nếu thật sự đúng như lời Tuyệt nói, những loại cỏ Nam Cực này còn đáng sợ hơn bão tố bên ngoài nhiều. Cô nhất định phải cứu Ngọc Diệp, đưa cô ta rời khỏi nơi này!
Tuyệt lần theo vách tường quay lại, đầu rũ xuống, vết thương trên trán và trên bả vai đang thấm đẫm máu, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Nhìn ra được, khi cứu cô anh ta hoàn toàn đã tiêu tốn một phần sức lực rất lớn.
Lúc này, khi đối mặt với Tuyệt, mặc dù Bảo Ngọc rất lo lắng, nhưng lại không nỡ hung hãn với anh. Dù sao anh ta cũng đã cứu cô hai lần! Còn đang bị thương rất nặng.
Đặc biệt, người gây ra vết thương cho anh ta chính là cô.
Tuyệt tiến lại gần, nhìn vào phía bên trong, nhưng lại lắc đầu với Bảo Ngọc: “Không được.”
“Anh!” Lúc này Bảo Ngọc thật sự rất tức giận. Cô không hiểu, chuyện cũng đã đến nước này. Nếu như anh thật sự là người độc ác thì không nói làm gì, nhưng cô biết, người đàn ông này vẫn còn sót lại chút lương tâm.