Chương 443
Tiêu Mặc Ngôn cắn chặt hàm dưới, ánh mắt sắc như dao, nhìn chăm chú về phía trước.
Ở đó, Bảo Ngọc chính là ở đó!
Không nhìn anh nữa, ông lão dùng tẩu thuốc lá đập mạnh vào đầu Tiểu Cường: “Mau nói với tên nhát gan đó đi!”
Tiểu Cường vâng một tiếng, lập tức liên lạc lại với Đinh Khiên, hai chiếc máy bay điều chỉnh phương hướng, bay về phía một hoàn đảo gần nhất. Chưa đến mười phút đã đáp xuống lục địa.
Cửa trực thăng mở ra, người bên trong lần lượt nhảy xuống, chị Điềm, Thạch và Đinh Khiên đi một chiếc, Tiêu Mặc Ngôn, ông lão và cả Tiểu Cường ở một chiếc khác.
Một chuyến sáu người, đứng trên một hòn đảo xa lạ, bầu trời âm u nặng nề, mưa rơi lất phất. Thạch bảo Đinh Khiên và Tiểu Cường đi xung quanh xem thử, anh ta dựng tạm lều để mọi người nghỉ ngơi tạm thời, chị Điềm phụ trách chuẩn bị đồ ăn.
Chị ta đun nước trước, ngâm một ấm trà cho ông lão: “Ông, đây là trà Phổ Nhĩ mà ông thích nhất.”
Ông Hình vui vẻ nhận lấy: “Không tồi, khen cho cô còn nhớ!” Uống một ngụm, ông chợt hỏi: “Cô Điềm, cô thiện lương đôn hậu như vậy, sao lại dọa ba của thằng Khiên chạy mất vậy?”
Chị Điềm giậm chận, cố ý nói thấp giọng xuống: “Ông! Sao ông lại nhắc đến việc này rồi? Ông được nói trước mặt Đinh Khiên!”
Ông Hình lắc đầu cười khổ: “Cô đấy, vẫn thật sự giấu nó. Bỏ đi, tôi cũng lớn tuổi rồi, chẳng lo nổi chuyện của các cô, tự lo cho mình đi.”
“Biết rồi” Chị Điềm ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Mặc Ngôn đứng đó không xa, không vui nói: “Mấy ngày nay, cũng khiến cậu Tiêu chịu đủ rồi, không ngủ nghỉ, cũng chẳng ăn cơm, nếu như không tìm thấy Bảo Ngọc nữa, cơ thể này của cậu ấy sớm muộn cũng sẽ đổ gục thôi.”
Ông Hình quét mắt về bên kia, nhíu mày: “Tôi đi xem thử.” Buông ấm trà xuống, đứng dậy bước qua đó.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!