Chương 442
Anh lại nhắm nghiền mắt, chút sắc máu trên môi cũng không có, đầu lông mày hơi nhíu lại, quan sát kĩ sẽ phát hiện cơ thể anh khẽ run lên.
Qua một lúc, ba tầng rất yên lặng, cả hai người ngủ thiếp đi, chỉ có Bảo Ngọc đang kiểm tra tình trạng của họ. So với Ngọc Diệp, tình hình của Tuyệt tệ hơn, cơ thể của anh rất nóng, mồ hôi trên đầu mũi cứ chảy xuống không ngừng.
Nhìn thấy quần áo trên người anh đã ướt hết, đầu lông mày của Bảo Ngọc nhíu lại đầy bất an. Dứt khoát đứng dậy, lại đi xuống tầng hai, ở đó có nước, đã thấm đến tận lưng, cô mệt mỏi đi vào căn phòng đó, không dễ dàng gì mới lấy ra được một bộ quần áo sạch sẽ trong tủ.
Sau khi vội vã trở về, cô bắt đầu giúp Tuyệt thay quần áo, lại mở nắp chai nước, đưa đến bên miệng anh: “Này… uống chút nước đi.”
Tuyệt mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy cô, muốn tặng cô một nụ cười rực rỡ, thế nhưng lực bất tòng tâm, uống một ngụm nước nhỏ, bị sặc đến ho suốt, hồi lâu lại dựa vào người cô, bất lực nằm trong lòng cô, hai tay choàng qua lưng, ôm chặt lấy cô: “Bảo Ngọc… đừng đi… ít nhất là bây giờ, đừng đi…”
Bảo Ngọc cúi đầu nhìn, muốn kéo tay anh ra, anh lại dùng sức quấn lấy cô.
Đừng đi… ít nhất là bây giờ, đừng đi…
Ánh mắt hơi ngước lên, nhìn người đàn ông nằm trong lòng mình, Bảo Ngọc cũng chẳng phân biệt rõ ràng tâm trạng bất lực này, rốt cuộc là thương hại, áy náy, hay là…
Đôi mắt bình thản đó của Tiêu Mặc Ngôn bỗng nhiên lướt qua trước mắt cô, Bảo Ngọc chợt bừng tỉnh lại.
Sao cô có thể thất thần vì một người đàn ông khác chứ?
Cho dù anh có trông giống hệt Tiêu Mặc Ngôn, nhưng dù sao anh cũng không phải Tiêu Mặc Ngôn.
Bảo Ngọc chẳng do dự dùng sức kéo cánh tay của anh ra, muốn đẩy anh qua bên cạnh, nhưng Tuyệt dường như cho rằng đó là trong lòng cô, cả người mềm nhũn, đổ gục xuống, vừa vặn gối đầu lên chân cô.
Bảo Ngọc cắn chặt môi, muốn đẩy anh lần nữa, nhưng nhìn thấy cơ thể co quắp run rẩy của anh, cô lại không nhẫn tâm.
Một người đàn ông cao lớn đến vậy, bây giờ lại yếu đuối bất lực dựa vào góc tường, còn cô, chính là đầu sỏ tội ác. Nhưng cho dù là vậy, anh vẫn không hề oán trách cô, thậm chí còn chưa từng động vào cô!
Sự dung túng âm thầm này khiến cô lần nữa nhớ đến Tiêu Mặc Ngôn… Tiêu Mặc Ngôn của kiếp trước đó.