Chương 336
Thu hồi tầm mắt, anh thấy Mãnh Hổ nằm ở đó mà không có chút sợ hãi, điều này vốn đã được chuẩn bị kĩ lưỡng.
“Lão Đại.”
Mãnh Hổ lười biếng mở mắt, nhìn Bắc Khởi Hiên, vẫy tay ra hiệu cho hai người phụ nữ kia lui xuống rồi ngồi dậy với một nụ cười. Không đợi Bắc Khởi Hiên mở miệng, người phụ nữ vừa tán tỉnh anh trong lúc tới đây liền chạy lại, lên án anh: “Lão Đại, anh ta dám coi thường em.”
Gương mặt đẹp trai của Bắc Khởi Hiên vẫn rất bình tĩnh, không nói một tiếng.
“Haha!” Mãnh Hổ cười to, sờ sờ cái đầu hói của mình: “Xem thường loại tiện nhân như cô thì có gì là kì lạ không?”
Người phụ nữ hừ một tiếng: “Bọn đàn ông thối tha các người chỉ biết bắt nạt tôi.”
Mãnh Hổ đẩy cô sang một bên, đứng dậy đi qua chỗ Bắc Khởi Hiên, ánh mắt âm trầm chậm chạp nheo lại: “Tôi ghét nhất là những người cứ nghĩ đến đồ vật của tôi, kể cả đó chỉ là thứ mà tôi chơi đùa.”
Bắc Khởi Hiên nhướn mày, ngay lấp tức hiểu được ý tứ trong lời nói đó.
Vừa rồi, những thứ kia chỉ là Mãnh Hổ thử anh mà thôi.
Ánh mắt Bắc Khởi Hiên như chim ưng nhìn chằm chằm vào anh ta. Những lời cảnh cáo của anh ta với mình, sao anh không hiểu được chứ? Tuy nhiên, Mãnh Hổ có thời gian để chơi đùa những mánh khóe này nhưng Bắc Khởi Hiên lại không hề quan tâm đến nó.
Anh ngồi xuống cái ghế bên cạnh, không biết là cố ý hay vô thức, vị trí này chính là vị trí ngắm đúng chỗ chết của Mãnh Hổ. Mãnh Hổ đều đặt mọi hành động của anh vào trong mắt, khóe miệng lộ ra một nụ cười hung ác, trong ánh mắt của con thú này lóe ra một tia sáng, lạnh lùng nhìn anh.
“Mãnh Hổ, người của anh đều đã bị người của Thiên Ma truy đuổi. Bây giờ ông lại chạy tới dưới mí mắt của Tiêu Mặc Ngôn. Ngay cả khi anh che giấu tốt như thế nào đi chăng nữa thì việc bị phát hiện ra chỉ là vấn đề thời gian.” Bắc Khởi Hiên không hề khách khí nói.