Chương 254
Thạch cũng không né tránh, thật sự nhận lấy một đấm này, đứng im tại chỗ không hề nhúc nhích, thậm chí sắc mặt cũng không thay đổi: “Cậu Tiêu, xin hãy chôn cất mợ chủ.”
Đôi mắt đỏ au của Tiêu Mặc Ngôn như tóe ra máu: “Không ai được động vào cô ấy!”
Rốt cuộc Nghê Thư không nhìn nổi nữa, xông đến kéo Thạch ra, trừng mắt nhìn Tiêu Mặc Ngôn: “Vậy chính là muốn cô ấy biến thành một đống hài cốt sao? Trơ mắt nhìn thi thể của cô ấy bị chất độc đáng chết kia hủy hoại sao?!” Cô ta đi đến cạnh giường, chỉ vào người tựa như đang an yên ngủ say: “Cho dù anh muốn, cô ấy cũng không muốn! Anh chắc chắn, anh muốn ích kỷ đặt cô ấy ở nơi này sao?!”
Tiêu Mặc Ngôn siết chặt hai tay, giữa hai đầu lông mày phủ đầy căm phẫn và xót thương sâu sắc, tích tụ như sắp muốn bùng nổ.
Cho đến bây giờ, anh mới cảm nhận rõ ràng sự hoảng sợ khi mất cô, trong lòng nặng trịch, đau đớn như bị mũi băng đâm trúng.
Sẽ không nhìn thấy cô nữa, sẽ…
Vy Hiên lau sạch nước mắt đi đến, khẽ nói: “Tiêu Mặc Ngôn, người cậu ấy không yên tâm nhất là anh, đừng khiến cậu ấy ra đi không yên lòng.”
Tiêu Mặc Ngôn gầm nhẹ một tiếng, quay lại nện vào tường một phát, thậm chí, còn có thể nghe thấy tiếng khớp xương nứt rắc rắc… Thì ra, muốn thành toàn cho sự ích kỷ của cô lại khó đến vậy.
Tang lễ của Bảo Ngọc rất đơn giản, an táng tại nghĩa trang thành phố A. Vì chuyện xảy ra quá đột ngột, Trương Hồng Khánh tạm thời ra ngoài tỉnh họp, Chương Tịnh Huy liên tục suy nghĩ, vẫn là quyết định chờ ba trở về rồi mới nói cho ông biết. Vì vậy, trong tang lễ cũng chỉ có cậu và mấy người bạn bên cạnh này.
Mãi đến khi mọi người dần dần về hết, Tiêu Mặc Ngôn vẫn quỳ ở nơi đó, liên tục vuốt ve bia mộ, đôi mắt ẩm ướt: “Sau này, mỗi ngày anh sẽ đến cùng em. Như vậy, em sẽ không cô đơn nữa.”
Trên bia mộ là tấm ảnh cô gái, nét mặt vui cười, đang dịu dàng nhìn chăm chú lấy anh.
Mà ngôi mộ trống không ở bên cạnh, chính là chuẩn bị cho anh.
Mặt trời đã xuống núi, nghĩa trang sắp đóng cửa rồi, Thạch và Đinh Khiên mới đi lên: “Cậu Tiêu, chúng ta phải trở về rồi.”
Thật lâu sau, anh khẽ hôn lên tấm ảnh cô, đứng dậy, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Anh tự nói với bản thân, cô chưa bao giờ rời đi, cô chỉ ngủ thiếp đi mà thôi, thích ngủ nướng mà thôi. Sáng sớm ngày mai, anh sẽ đến đánh thức cô, ăn bữa sáng cùng cô, nói chuyện cùng cô, làm tất cả những chuyện mà cô thích làm cùng cô…
Một đêm kia, ôm lấy chăm mềm cô đã từng ngủ, anh co rúc trên giường, đôi mắt vô thần mở to.
Mãi đến hừng đông.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!