Chương 196
Môi của Tiêu Mặc Ngôn hơi sát lại một chút, ánh mắt liền biến đổi trở nên nguy hiểm và nóng bỏng hơn: “Nghe theo em.” Nói lời vừa dứt thì anh đã cúi xuống, đặt một nụ hôn triền miên khiến cho Bảo Ngọc phải rên nhẹ một tiếng.
Tiêu Mặc Ngôn ôm cô càng chặt, dần dần lạc vào trong sự dịu dàng ngột ngào của cô…
Cửa phòng làm việc lúc đó bỗng nhiên bị người khác đây ra, ánh sáng chiếu vào.
Nghe thấy tiếng mở cửa, thân thể của Bảo Ngọc liền cứng đờ, lập tức né tránh nụ hôn của Tiêu Mặc Ngôn, xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. Đáng chết, định lực của cô thật sự càng ngày càng kém rồi, bị gia hỏa này dễ dàng khơi dậy tất cả sự nhiệt tình đó, lại còn ở trong công ty!
Cô muốn đứng dậy nhưng Tiêu Mặc Ngôn không cho, thậm chí còn có chức cáu giận, bướng bỉnh như một đứa trẻ. Anh nheo mắt bất mãn, ngước lên khi thấy người phá đám kia lại càng phát lạnh.
Ở cửa là một người phụ nữ mặc đồ công sở màu trắng, mái tóc đen mềm mại để buông tự nhiên, chất tóc của cô ta rất tốt, nếu để dài thêm một chút thì sẽ rất đẹp.
Làn da của cô ta không trắng nõn như Bảo Ngọc mà có màu bánh mật khỏe khoắn, body cũng rất đẹp, chân dài miên man, khí chất thanh lãnh khiến người khác không lỡ rời mắt.
“Phó tổng,” Cô ta cất tiếng, giọng có hơi lạnh, có loại kiêu ngạo trong đó: “Anh chắc nhận được thông báo của tổng giám đốc Tiêu rồi chứ, tôi là Chiêm Gia Linh của bộ phận thị trường, từ hôm nay trở đi được điều tới giúp phó tổng…” Ngừng lại một chút, trong ánh mắt có chút khinh thường: “Xin lỗi, vừa rồi tôi đã gõ cửa rồi, là hai người quá nhập tâm, không có nghe thấy.”
Trong lời nói của Chiêm Gia Linh có sự mỉa mai, Bảo Ngọc nghe ra tất cả.
Không để Tiêu Mặc Ngôn lại bá đạo thêm nữa, cô đứng lên, xoay người mỉm cười với Chiêm Gia Linh: “Cô Chiêm, xin chào, tôi là Trương Bảo Ngọc của bộ phận công chúng.”
Ánh mắt của Chiêm Gia Linh quét qua rồi khẽ cười nói: “Nhìn ra được, cô Trương đây năng lực cũng không phải dạng vừa.” Ánh mắt lại quay sang Tiêu Mặc Ngôn; “Phó tổng nếu như không có phân phó gì khác thì tôi ra ngoài làm việc đây.” Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Mắt phượng của Bảo Ngọc hơi híp lại, không để tâm đến sự châm chọc của cô ta, ngược lại muốn biết Tiêu Chính Thịnh phái người của bộ phận thị trường qua đây là có mục đích gì? Quay sang nhìn Tiêu Mặc Ngôn: “Anh biết Chiêm Gia Linh sẽ đến đây sao?”
Vẻ mặt của Tiêu Mặc Ngôn rất hờ hững, hiển nhiên đối với chuyện này không có quan tâm, Bảo Ngọc gật đầu: “Coi như em chưa hỏi.”
Ra khỏi phòng làm việc của anh, Dương Châu Kiệt híp mắt nhìn cô: “Chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Mới sáng ra sắc mặt đã đỏ ửng, xuân phong vô hạn thế kia.”
Quen với sự trêu đùa của anh ta, Bảo Ngọc nói: “Làm sao, ghen tỵ à?”
“Đâu chỉ ghen tỵ, quả thật đều mê mẩn rồi!”