Chương 176
Đinh Khiêm run lên, lập tức trả lời, sau đó anh ta móc ra máy tính mang theo người, ngón tay như bay trên bàn phím rất nhanh liền tìm được vị trí xe, trả lời: “Tiêu thiếu, ở đầu đường lớn phía Tây.” Sau đó lập tức lại nghi ngờ nói: “Không đúng, đầu đường lớn phía Tây nối thẳng tới cao tốc, anh ta đến đó làm gì?” Phút chốc, anh ta vỗ xuống cái trán lập tức kịp phản ứng lại.
Nhất định là cô Trương và anh ta đang ở cùng nhau! Nếu không với tính tình của Tiêu thiếu anh cũng không muốn động tới người kia, tùy tiện anh ta đi chỗ nào cũng sẽ không quan tâm.
“Đến đó.” Giọng nói bình tĩnh của Tiêu Mặc Ngôn vang lên sau lưng, lạnh lẽo bức người.
Thạch lập tức thay đổi phương hướng, cấp tốc lái về phía đầu đường lớn phía Tây.
Xa xa, bọn họ liền thấy một chiếc xe Audi màu đen dừng ở ven đường, đèn sau đang không ngừng nhấp nháy, cửa xe mở rộng nhưng không thấy người bên trong. Tiêu Mặc Ngôn nhìn chằm chằm nơi đó, hai tay đặt ở trên đầu gối dần dần nắm chặt.
Dừng xe, anh đẩy cửa xe ra đi qua, Thạch và Đinh Khiêm đi theo sau.
“Ôi, người đâu rồi?” Đinh Khiêm đặt câu hỏi xong lại ngẩng đầu nhìn ruộng đồng đen nhánh bên cạnh một chút, lập tức trong đầu bắt đầu lóe ra các loại hình tượng hài hòa.
Đêm khuya vắng người, cô nam quả nữ, đồng ruộng mênh mông. . .
Những từ mấu chốt này kết hợp với nhau, rất dễ dàng khiến cho người ta miên man bất định.
Gương mặt tuấn mỹ như ngọc của Tiêu Mặc Ngôn thoáng chốc như bị bao phủ một lớp băng mỏng, so với lạnh lùng còn lạnh hơn, so với rét lạnh càng rét lạnh hơn. Nhưng vào lúc này, Bắc Khởi Hiên lại từ trong ruộng đi ra, sắc mặt tái nhợt đến mức doạ người, vết thương trên trán vẫn còn đang rỉ máu, áo sơmi bị nhiễm vết máu loang lổ. Thân thể của anh ta vô cùng bất ổn đang loạng choạng bước đi, bất cứ lúc nào cũng giống như có thể đổ xuống.
Thời khắc này anh ta xuất hiện ở đây với bộ dạng này, quỷ dị không nói lên lời, vô cùng kinh khủng.
Anh ta vừa mới lên tới đường, một đạo thân ảnh đã lao đến như chớp giật, một tay bóp lấy cổ của anh ta, đem anh ta đẩy lên trước cửa xe, sức mạnh cường đại hung ác ép xuống anh ta, một khuôn mặt hoàn mỹ giờ phút này phủ kín sự tức giận: “Cô ấy ở đâu?”
Bắc Khởi Hiên nheo đôi mắt lại, sau khi thấy rõ là Tiêu Mặc Ngôn phút chốc liền cười lạnh, giọng nói vô lực lộ ra sự trống rỗng: “Anh đang. . . cầu xin tôi cho anh biết sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!