Chương 162
Cô ấy mỉm cười và nhìn Bảo Ngọc ngồi xuống, Hà Hạnh sau đó lại đưa mắt quét trái quét phải nhìn cô: “Sắc mặt không tốt, sao vậy, mấy hôm nay không ngủ được sao?”
“Có sao?” Bảo Ngọc đưa tay sờ sờ mặt mình, cô rõ ràng đã trang điểm rất kỹ trước khi ra ngoài rồi mà, còn hiện rõ như vậy sao?
Nhìn thấy động tác mù mà mù mịt đầy đáng yêu của cô, Hà Hạnh liền cười phụt một tiếng, thật là không giống với đám phú nhị đại mà cô đã từng gặp qua chút nào, cô gái này đúng là thật thà mà.
“Nào, ăn trước đã.”
Bảo Ngọc không có lòng dạ nào để ăn nên chỉ ăn qua loa vài miếng, cô nhìn thấy Hà Hạnh uống rất nhiều rượu đỏ nên không thể không lo lắng hỏi: “Chị Hạnh, buổi chiều chị còn phải về công ty mà, uống nhiều rượu như vậy không sao chứ?”
Hà Hạnh xua xua tay: “Em không biết chứ, Bộ phận quan hệ công chúng gần đây bận tới tối mặt tối mũi, chị mà không uống chút rượu để làm dịu cảm xúc của mình thì không thể nào đi ứng phó hết được đâu.”
Đôi mắt Bảo Ngọc khẽ nheo lại, dĩ nhiên cô hiểu là cô ấy đang đề cập đến sự xuất hiện đột ngột của Tiêu Mặc Ngôn, cho dù cô rất muốn hỏi những câu hỏi liên quan đến anh ấy nhưng cô lại cố gắng kìm nén lại, vì dẫu sao điều đó cũng giống như uống rượu độc giải khát (*) mà thôi, biết càng nhiều, thì khoảng cách giữa cô và anh lại càng xa. Không thể không thừa nhận rằng, người luôn ở trong tim cô vẫn là Tiêu Mặc Ngôn của ngày nào cơ…
(*) Ví với việc chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả về sau. Ở đây ý chỉ nữ chính muốn hỏi về Tiêu Mặc Ngôn để thỏa lòng mong nhớ trước mắt nhưng sau này khi càng biết nhiều thì lại càng đau lòng mà thôi.
Nhìn thấy phản ứng của cô, Hà Hạnh liền mỉm cười dịu dàng rồi đặt ly xuống: “Bảo Ngọc, em tốt nghiệp được vài tháng rồi đúng không?”
Bảo Ngọc thu những mạch suy nghĩ vu vơ của mình lại rồi gật đầu: “Sắp ba tháng rồi.”
“Vẫn chưa tìm việc sao?”
“Ừm, trước đây có chút chuyện nên hơi bận.”
“Ha ha.” Hà Hạnh cười rộ lên: “Hay quá, vậy tới giúp chị đi.”