Chương 139
Cho dù d*c vọng càng ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi khó có thể kiểm soát, nhưng anh vẫn liều mạng mà kìm nén, anh không muốn chiếm lấy cô khi đó là điều mà cô không muốn!
Lúc này, Thạch kéo cửa bên ghế phụ ra, xụ mặt, động tác thô lỗ đem Vy Hiên trực tiếp nhét vào, cho dù sắc mặt rất khó coi nhưng vẫn nghiến răng giúp cô ấy thắt dây an toàn. Sau đó đi vòng qua ngồi vào ghế lái và khởi động xe.
Ánh mắt Tiêu Mặc Ngôn vẫn đang nhìn bên ngoài cửa sổ, giọng nói vừa lạnh lùng lại vừa nhẹ nhàng vang lên: “Áo choàng đâu?”
Thạch vốn im lặng, sau đó nghiến chặt hàm răng, một lát sau mới bình tĩnh trả lời: “Vứt rồi!”
Tiêu Mặc Ngôn không hỏi thêm câu gì, Thạch cũng không nói gì nữa, chỉ có hai cô gái ở trong xe liên tiếp thi nhau ngáy.
Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, điện trong phòng đã bật sáng lên, Bảo Ngọc mới lắc lắc cái đầu nặng trịch, giãy dụa mở hai mắt ra. Đập vào mắt là khuôn mặt đẹp trai khiến cho nhiều người rung động của Tiết Mặc Ngôn, đôi mắt dường như đang say, không hề chớp mà nhìn chằm chằm cô, dịu dàng, trìu mến và tràn đầy d*c vọng.
Rượu khiến não cô phản ứng chậm đi vài phần, bối rối nháy mắt mấy cái, sau đó hờ hững nhìn anh.
Khuôn mặt vẫn còn đỏ ửng, đôi mắt phượng nheo híp lại, óng ánh đầy nước, tựa như một bữa ăn ngon miệng cám dỗ anh…
Tay phải xoa má Bảo Ngọc, anh đột nhiên nhoài người về phía trước, đưa lưỡi ra chiếm hữu môi cô.
Bảo Ngọc triệt để sững sờ, lập tức bừng tỉnh, phớt lờ nụ hôn của anh, đột nhiên kêu lên: “Vy Hiên!”
Tiêu Mặc Ngôn khẽ nhướn lông mày, ánh mắt tràn đầy sự trách móc nhìn cô: “Em không tập trung.”
Bảo Ngọc trong đầu chỉ toàn có Vy Hiên, qua loa xoa xoa tóc anh, lập tức hỏi: “Tiêu Mặc Ngôn, vì sao em lại ở đây? Vy Hiên đâu rồi? Em nhớ là lúc sáng tụi em vẫn đang uống… uống cafe!”
Tiêu Mặc Ngôn nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt nhăn nhó: “Về sau, khi tôi không có ở đây, tôi không cho phép em đi uống cafe nữa.” Giọng điệu nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại âm thầm lộ ra một lực rất mạnh mẽ không thể kháng cự.
Bảo Ngọc xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, nhấc chăn ra đi xuống giường, nhìn quanh căn phòng lạ lẫm này rồi tò mò lên tiếng hỏi: “Đây là đâu?”
Sau lưng không có tiếng trả lời, cô hoài nghi quay đầu nhìn lại, ánh mắt liền bắt gặp khuôn mặt Tiêu Mặc Ngôn đang đỏ bừng nhìn mình chằm chằm.
Bảo Ngọc cúi đầu nhìn xuống, chiếc áo len màu xanh da trời cổ chữ V rộng đang lệch trên người, để lộ ra một phần vai và bầu ng ực của cô. Cô không nghĩ nó phù hợp! Vào giữa mù hè, có rất nhiều cô gái mặc quần áo mát mẻ đi trên đường phố, rất nhiều!
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!