Các lớp đều đã tan học, khu dạy học và nơi hành lang càng ngày càng nhiều học sinh nhìn về phía bọn họ đang đứng.
Người thiếu niên ôm một bó hoa hồng to tùy ý mỉm cười đón ánh mặt trời, áo sơ mi màu đen to rộng phối cùng chiếc quần họa tiết con rắn phá cách rộng rãi, một góc áo sơmi bị mắc kẹt tại lưng quần làm lộ chiếc đai lưng màu đen, đầu gối quần rách một mảng to, từng sợi chỉ thừa rũ dưới gấu quần.
Đầu tóc Triệu Lâm cắt ngắn ngủn phía trước, phía sau lại thắt mấy bím tóc, tóc dài đến bả vai, mái tóc khó ngấm hoàn toàn bất đồng với nhan sắc trời ban cho gã, cứ như ánh mặt trời một lần nữa bị nhiễm màu đen.
Thấy Thịnh Dục đến, Triệu Lâm cong khóe môi, đôi mắt đào hoa tràn đầy phong tình hướng về phía cậu, gã chạy như bay đến bên Thịnh Dục, giang rộng hai tay.
Thịnh Dục đi đến trước mặt gã liền dừng lại, “Mày vào bằng cách nào?”
Triệu Lâm buông hai tay xuống, “Thôi mà, đã lâu không gặp mà câu đầu tiên cũng không hỏi về người ta.”
Triệu Lâm tiến lên hai bước ôm Thịnh Dục vào ngực, Thịnh Dục lui về phía sau, giây tiếp theo Triệu Lâm hôn một cái lên gò má bên trái của cậu.
!!!
Thịnh Dục đột nhiên đẩy Triệu Lâm ra, gã nhìn về nơi nào đó trên lầu hai rồi tiện đà phất phất tay, Thịnh Dục dõi theo ánh mắt gã liền thấy khuôn mặt âm trầm của Tống Dã cùng với Đoạn Lạc Ân hóa đá đứng một bên.
Triệu Lâm quá mức phô trương, xung quanh đã có không ít học sinh lục tục móc điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.
Thịnh Dục không thể không nhanh chóng lôi Triệu Lâm đi, đồng thời giải thích với các bạn học chung quanh, “Đây là anh họ của mình mới từ nước ngoài về, cư xử phóng khoáng không câu nệ tiểu tiết, mọi người nhìn cũng biết mà đúng không.”
Tống Dã với cậu còn chưa phát sinh chuyện gì đã bị nhóm người trên Tieba viết thành như vậy, hôm nay Triệu Lâm hôn cậu một cái, còn ôm theo một bó hoa hồng to như vậy, không tưởng tượng được nhóm người này sẽ viết như thế nào nữa đâu!
“Bảo bối, mày nói ai là anh mày?”
Thịnh Dục hung hăng trừng gã một cái, “Câm miệng.” Sau đó lôi Triệu Lâm chạy.
Triệu Lâm kéo cổ tay Thịnh Dục lại, đổi thành mười ngón tay đan vào nhau, “Tuy không được người đẹp nhào vào lồng ngực nhưng mười ngón tay đan vào nhau cũng không tồi, bảo bối à, anh không ngờ rằng em lại nhiệt tình như vậy.”
“……”
Đợi tới khi đến một con hẻm nhỏ cách trường học 500 mét, Thịnh Dục mới dám dừng lại.
Cậu giằng đôi tay hai người đang nắm gắt gao, “Không phải nói đừng tới trường học tìm tao sao? Hơn nữa mày còn mang theo một bó hoa! Hoa cũng không tính, tại sao cứ phải là hoa hồng?!”
Triệu Lâm ngang bướng nhét hoa vào ngực Thịnh Dục, “Quà sinh nhật, thích không?”
Thịnh Dục bị mạch não của gã làm tức chết, “Có bao giờ mày thấy thằng con trai nào tặng hoa hồng cho thằng con trai khác chưa?”
Triệu Lâm tỏ vẻ không sao cả nhún nhún vai, từ trong túi móc ra một cây kẹo que bỏ vào miệng, “Thì không phải bây giờ đã thấy rồi sao.”
“……” Thịnh Dục bị sự mặt dày không biết xấu hổ của gã làm nghẹn họng không nói nên lời, cậu trả hoa cho Triệu Lâm, “Mày cầm đi, tao không cần.”
Triệu Lâm không nhận, gã nhướng mày nhìn Thịnh Dục, hỏi, “Thật sự không cần?”
Thịnh Dục gật đầu.
“Vậy thôi.” Triệu Lâm nhận hoa về lại.
Thịnh Dục không ngờ hôm nay gã lại dễ nói chuyện như vậy.
Hai người cứ trốn mãi trong hẻm nhỏ cũng không phải cách hay, Thịnh Dục dẫn gã đến một tiệm cơm bình dân, Triệu Lâm đi vào liền nhíu mày, ồn ào không chịu được.
Thịnh Dục bất đắc dĩ phải dẫn gã đến một tiệm cơm lớn hơn, Triệu Lâm nhìn nhìn không nói gì, cuối cùng cậu trực tiếp đưa quyền lựa chọn cho Triệu Lâm.
Ý này của cậu vừa hay đúng ý của Triệu Lâm.
Triệu Lâm hôm nay lái xe đến đây, gã lớn hơn Thịnh Dục một tuổi, sớm đã đủ tuổi thi bằng lái.
Thịnh Dục bị gã nhét vào ghế phụ, trong khoảng thời gian ngắn có chút hoảng hốt vì buổi chiều cậu còn có tiết, nhưng thái độ của Triệu Lâm giống như đã quyết định xong buổi chiều nên làm gì.
“Mày muốn dẫn tao đi đâu? Buổi chiều tao còn có tiết.”
Chiếc Bentley màu đỏ chạy như bay trên cầu vượt, Triệu Lâm mở cửa sổ hai bên sườn xe, áp lực không khí ngoài cửa sổ lùa thẳng vào xe khiến đầu tóc hai người bị gió thổi loạn xạ, gió mạnh đánh vào mặt Thịnh Dục khiến cậu cảm thấy gương mặt của bản thân đã bị gió thổi đến biến dạng.
“Mày có thể đóng cửa sổ xe lại không.”
Không phải cậu không thể đóng mà là Triệu Lâm căn bản không cho cậu đóng, cậu bên này không khép cửa lại được mà bên kia Triệu Lâm cứ liên tục giữ cửa sổ xe mở.
Triệu Lâm tùy ý cười to, “Vì sao phải đóng? Gió thổi không thấy rất tự do sao?”
“Triệu Lâm mày đúng là đồ điên.”
Triệu Lâm chuyển ý, “Bảo bối, em cũng biết mà.”
Đảo mắt liền thấy gã chui nửa thân mình ra ngoài cửa xe, đôi tay nhảy múa tự do ngoài đó.
“** má! Mày làm gì vậy!”
Ô tô không có bàn tay cầm lái kết hợp với hiện tại bọn họ đang ở trên đường cao tốc, tuy giờ này xung quanh không có xe nhưng Thịnh Dục vẫn rất sợ hãi, ở cái tuổi này mà bảo cậu vui vẻ kết thúc cuộc sống tuổi 18 tươi đẹp thì sao mà chịu nổi.
Triệu Lâm chui được nửa người liền bị Thịnh Dục kéo về, Triệu Lâm nhìn thấy trán Thịnh Dục đổ mồ hôi liền vui sướng híp mắt, “Mấy năm không gặp, lá gan nhỏ vậy sao?”
Thấy gã thành thành thật thật lái xe, cõi lòng cồn cào của Thịnh Dục mới xem như thả lỏng, “Mấy năm không gặp, bệnh tâm thần của mày càng ngày càng nặng.”
Triệu Lâm không giận mà cười, “Xem ra mày rất hiểu tao. Vậy mày đoán xem tao muốn mang mày đi đâu?”
“Ăn cơm.” Nghe Triệu Lâm hỏi như vậy cậu liền biết chiều nay không về trường được, đành nhờ Đoạn Lạc Ân giúp cậu thoái thác, Thịnh Dục khép điện thoại lại.
“Không phải.”
“Không phải? Đừng nói mày lại có chỗ chơi mới muốn đi xem thử?”
Triệu Lâm hừ hừ hai câu, âm điệu nhẹ nhàng nói, “Tới nơi rồi mày sẽ biết.”
Thịnh Dục không thèm để ý đến gã, nói chuyện với kẻ điên không thông được.
Cậu vừa gửi tin cho Đoạn Lạc Ân không bao lâu liền nhận được điện thoại của Tống Dã.
Thịnh Dục tiếp máy, nhưng vì gió quá lớn nên cậu không nghe rõ đối phương nói gì, Triệu Lâm hỏi cậu, “Ai vậy?”
Thịnh Dục không để ý đến gã gã liền giành điện thoại, nhìn thấy trên màn hình hiển thị cái tên kia thì nhíu mày, sau đó nói lớn với di động, “Hôm nay Thịnh Dục đi với tao, đừng gọi điện thoại tới quấy rầy thế giới của bọn tao!” Nói xong liền cúp máy.
“Đm đây là điện thoại của tao!”
“Còn phân chia cái gì của mày cái gì của tao làm chi, cả người mày đều là của tao, huống chi chỉ là một cái điện thoại.”
Triệu Lâm ném điện thoại trả cho Thịnh Dục.
Thịnh Dục nhận, đang muốn khởi động máy lại nghe gã nói, “Nếu mày mở máy thì tao đổi điện thoại mới cho mày ngay lập tức.”
“……”
Uy hiếp trần trụi muốn cậu ném điện thoại đi đây mà.
Cuối cùng Thịnh Dục không khởi động máy.
Bên này Tống Dã bị treo điện thoại lại gọi tới lần nữa, kết quả nhận được thông báo điện thoại tắt nguồn.
Sự bực bội trong lòng tức khắc giống như không thể khống chế, cuồn cuộn dữ dội như thủy triều trong cơn bão.
Hắn hỏi Đoạn Lạc Ân, “Bọn họ đi đâu?”
Đoạn Lạc Ân lắc đầu, bẩm báo đúng sự thật, Tống Dã nghe xong cũng không ăn cơm, bưng mâm đồ ăn rời đi.
Đoạn Lạc Ân không hiểu tình huống, hỏi Hứa Thánh một câu, “Anh Dã làm sao vậy?”
Hứa Thánh cũng không hiểu quá nhiều, hắn chỉ biết Tống Dã quen biết Triệu Lâm, khi học cấp hai hai người bọn họ có gặp mặt.
“Anh Dã không ưa Triệu Lâm.”
Đoạn Lạc Ân nghe xong liền sợ ngây người, “Sao? Hai người bọn họ quen biết nhau? Chuyện từ khi nào? Tại sao quen biết?”
Cụ thể ra sao Hứa Thánh cũng không rõ, Đoạn Lạc Ân thấy hắn nói không biết cũng không thể hỏi thêm.
Lát sau hai người lại thảo luận tới chuyện Tieba, Đoạn Lạc Ân lòng đầy căm phẫn nói những người viết cái đó đang nghĩ gì không biết, sao Thịnh Dục có thể là người nằm dưới!
Cái suy nghĩ này không hẹn mà gặp với giấc mơ của Thịnh Dục.
Thông qua nhiều năm ở chung, Hứa Thánh đảo mắt một cái đã nhìn ra, Dã thiên tài nhà hắn lúc trước không hề tranh giành bạn gái của người ta, mục đích chính là muốn cướp bạn trai của nữ sinh kia, không ngờ biến khéo thành vụng, hiện tại Dã thiên tài nhà hắn vẫn si tình như cũ với đoá hoa kiêu ngạo Thịnh Dục.
Nếu đã như vậy, làm một người anh em tốt hắn mặc kệ người khác thấy thế nào, hắn sẽ vì người một nhà mà suy nghĩ.
Vì thế hắn nói bóng nói gió, “Anh Dục sáng hôm nay giống như không ổn lắm, không dám nhìn vào mắt Dã thiên tài, tan học cũng không đi cùng chúng ta, xảy ra chuyện gì à?”
Đoạn Lạc Ân cũng rất buồn rầu, một lòng trút bầu tâm sự với người duy nhất chịu nghe hắn nói, “Chắc do câu chuyện hư cấu kia.”
“Truyện gì?”
“Chính là đoạn đồng nhân kia kìa, ngày hôm qua trong lúc vô tình tao thấy anh Dục xem, sau đó tao đã cảm thấy anh ấy không ổn, nhưng mà hôm nay càng không ổn hơn, đoán chừng là do đêm qua lại nằm mơ linh tinh gì rồi.”
Hứa Thánh nhướng mày, “Nằm mơ cái gì mà mày cũng biết?”
“Tao đoán, anh Dục có tật xấu này mà, trong lòng nhớ tới cái gì thì buổi tối sẽ mơ thấy cái đó.”
Hứa Thánh hiểu rõ, khi về phòng học liền gửi tin cho Tống Dã.
Đoạn Lạc Ân biết chuyện Tống Dã bất hoà với Triệu Lâm cũng báo tin cho Thịnh Dục, nhưng điện thoại của Thịnh Dục vẫn chưa khởi động, khả năng cao phải đợi qua vài phút mới thấy.
Buổi chiều là lúc thầy Triệu tới đứng lớp tiết tự học, Đoạn Lạc Ân tìm lý do giúp Thịnh Dục xin nghỉ.
Buổi sáng Tống Dã còn khoẻ thế mà chiều nay cũng xin nghỉ, Hứa Thánh ân cần giúp Tống Dã xin nghỉ bệnh.
Tống Dã đeo cặp sách ra khỏi cổng trường, cũng không biết phải đi đâu tìm Thịnh Dục, căn cứ theo địa điểm cuối cùng điện thoại Thịnh Dục còn hoạt động kết hợp với những chuyện gần đây Triệu Lâm làm, hắn đoán đại khái hai người bọn họ đang ở đâu, lập tức gọi một chiếc xe taxi.
Triệu Lâm dẫn theo Thịnh Dục đi vào một chỗ có vẻ ngoài như quán bar địa phương, bảng hiệu dựng bên cạnh viết hai chữ “Chim mỏi”.
Thịnh Dục nghi hoặc, Triệu Lâm đậu xe rồi đi tới dùng chìa khóa mở cửa, làm tư thế mời chờ Thịnh Dục đi vào.
Thịnh Dục bước vào, khắp nơi một màu đen nhánh, cái gì cũng không nhìn ra, chỉ có cửa ra vào mới có thể nhìn thấy chút ánh sáng.
Triệu Lâm cũng đi vào, cửa đóng lại.
“Tách ——”
Đèn mở, lúc này Thịnh Dục mới nhìn thấy toàn cảnh trong nhà.
Toàn bộ nơi này không tính là lớn, bốn phía vách tường đều phủ màu sơn trắng, bên trái xây một khán đài hơi cao cùng kiểu với nơi dàn nhạc quán bar hay ngồi biểu diễn, nó chiếm một nửa diện tích căn phòng, đối diện cửa ra vào - ở giữa vách tường thiết kế tủ âm tường, bên trong nhiều phân cách, thoạt nhìn có thể cất rượu.
Chính giữa gian nhà đặt vài thùng thuốc màu lớn cùng với thùng đựng con lăn sơn bên cạnh.
Thịnh Dục không rõ, dùng ánh mắt dò hỏi Triệu Lâm.
Triệu Lâm không nói, không biết từ chỗ nào lấy ra một cái áo màu trắng cùng tạp dề nhét vào trong ngực cậu.
“Bắt đầu đi, bài trí nơi này dựa vào mày đấy.”
“?”
Thịnh Dục cầm đồ Triệu Lâm đưa.
Triệu Lâm lảo đảo lắc lư đi đến thùng thuốc màu đặt giữa nhà, không vui vẻ cuối người mở nắp thùng đồng thời lấy con lăn sơn ra.
“Thất thần cái gì? Lúc trước không phải có học vẽ tranh sao? Lại đây hỗ trợ đi.”
Nhìn con lăn sơn bị gã nhét vào tay, “…… Dẫn tao tới nơi này để làm cu li cho mày?”
Triệu Lâm đương nhiên, “Bằng không thì sao?”
“Trưa nay tao còn chưa ăn cơm.” Thịnh Dục đặt đồ xuống bàn bên cạnh, nhíu mí mắt nhìn Triệu Lâm.
Triệu Lâm lại nhướng mày, “Này.”