Nàng cũng vậy
Vương Dạ Nguyệt đã không còn là cô gái vô tư, yếu đuối như lúc trước.
Nàng bước đến một quầy thuốc, mua nguyên liệu theo tờ giấy đã được căn dặn, sau đó nhanh chóng rời đi.
Vừa đi, Dạ Nguyệt vừa ngẳm nghĩ.
Sư phụ vừa là một dị nhân sở hữu năng lực thấu thị, vừa là một luyện dược sư.
Chỗ nguyên liệu này chính là thứ thầy ấy yêu cầu mua
Hai năm trước, khi cô định nhảy xuống phía dưới vách đá để tự vẫn.
Người ấy đã bất ngờ xuất hiện, điểm nguyệt cô làm cô ngất đi.
Dạ Nguyệt được đem đến một nơi hoang vu trên núi, nơi ấy được bao phủ bởi nhiều cây cối um tùm, xum xuê, địa hình hiểm trở nên ít có ai đến nơi này.
Khi tỉnh dậy, trước mắt cô là một khách hạ nổi bật với mái tóc bạch kim cùng đôi mắt ôn nhu, tĩnh lặng như mặt nước, ngủ quan hoàn mỹ, hài hòa.
Gương mặt ấy như làm đắm chìm suy nghĩ của bao kẻ khác.
Người này nhìn thoáng qua lớn hơn ta tầm mười tuổi hơn, Dạ Nguyệt âm thầm nhận định về hắn.
Sau khi ngất đi, đầu cô vẫn còn hơi đau.
Chuỗi kí ức hôm qua quả thật là ác mộng
Vương Dạ Nguyệt cất tiếng trước :" Cho hỏi vị khách hạ là ai? Người chính là kẻ điểm nguyệt ta? Khiến ta ngất đi?"
Mặc Ảnh đưa mắt nhìn Dạ Nguyệt, đôi mắt hắn như làng nước xanh thẳm, càng nhìn càng không thoát ra được, như một cái hồ sâu không đáy, càng vùng vẫy thì càng đắm chìm:" Ta chỉ không muốn nhìn thấy một sinh mạng phải ra đi.
Chết không phải là cách hay để giải quyết một vấn đề.
Liệu cha mẹ của ngươi sẽ ở trên thiên đường mà vui vẻ hay sao?"
Vương Dạ Nguyệt ngạc nhiên, hắn biết chuyện của ta sao? Không lẽ đêm qua hắn đã chứng kiến tất cả?
" Ngươi đang muốn hỏi ta, liệu rằng đêm qua ta đã ở đó, đúng chứ?"
" Ngươi...là ai?" Vương Dạ Nguyệt dè chừng nhìn hắn
Hắn có thể nhìn thấu tâm tư của nàng, đương không phải người đơn giản!
"Mặc Ảnh, ta cũng là một dị nhân giống như ngươi"
Mặc Ảnh bình thản rót trà vào chén, tùy hứng uống một ngụm, từ từ giải thích cho Vương Dạ Nguyệt hiểu
Trên thế gian này, tồn tại một loài được gọi là dị nhân.
Những kẻ đó cũng giống như con người, nhưng khác là họ sở hữu khả năng phi thường mà người đời gọi là "thần".
Lúc trước có một vị anh hùng, người duy nhất được người dân cả Phong Liên Quốc biết đến, với khả năng phi thường, vị đại thần đã dẫn đầu quân đội, đối đầu với nhiều cuộc chiến tranh từ các nước xâm lược khác.
Sức mạnh của ngài ấy được sánh ngang với hàng vạn quân tinh nhuệ, một mình cân một nửa đội quân nước láng giềng, giành lại được độc lập, gây dựng nên một Phong Liên Quốc hùng mạnh như ngày nay.
Ngài ấy được cho là vị thần cứu thế được cử từ trên thiên giới xuống cứu giúp nhân dân khi một mình sở hữu cả bốn nguyên tố đất, nước, lửa, gió.
Trước khi ra đi, ngài ấy đã nói rằng Phong Liên Quốc về sau sẽ xuất hiện thêm nhiều dị nhân, đồng thời cũng là truyền nhân của hắn.
Nhiệm vụ của người đứng đầu là tập hợp đủ các dị nhân ấy, sức mạnh của họ sẽ bảo vệ được nước nhà trước các thế lực hung ác ngoài kia.
Mặc Ảnh sở hữu khả năng đọc vị, thâu tóm tâm trí kẻ khác.
Thế nên, tâm tư của Dạ Nguyệt đã dễ dàng bị hắn đọc được.
Sức mạnh của dị nhân được chia làm nhiều dạng khác nhau mà xưa nay không ai có thể biết chính xác,vì đến giờ danh tính của các dị nhân vẫn là một ẩn số.
Tuy nhiên có vài tin đồn rằng, dị nhân đã xuất hiện ở phía Tây và Phía Nam của Phong Liên Quốc.
"Ngươi cũng đang sở hữu năng lực của dị nhân, có lẽ khi bị dồn vào đường cùng, nó đã phát sinh trong ngươi, bây giờ nguyên khí của ngươi còn khá yếu, cần phải luyện tập thêm, hãy đi cùng ta, ta sẽ giúp ngươi, Dạ Nguyệt"
Thoáng cái mà đã hai năm
Hai năm qua ta đã trải qua không biết bao nhiêu khổ cực, rèn luyện sử dụng thành thạo năng lực
Không những vậy, nàng còn tập khống chế năng lực của bản thân, tiêu hao năng lực quá nhiều sẽ khiến nguyên khí trong người giảm đi vài phần