"Tỉ ấy thật sự rất ngầu!"
"Trận đấu lúc sáng giữa ngài và tỉ ấy khiến ta không rời tầm mắt! Nếu cả hai vị cùng tham gia vào lực lượng quân đội của Tần Chi Viên thì chúng ta nhất định sẽ đứng đầu thiên hạ, lật đổ Sa La Cát!"- Yên Nhi hào hứng, nàng ấy rất hâm mộ Vương Dạ Nguyệt và Mặc Ảnh sau khi chứng kiến sức mạnh của họ sáng nay, dù ban đầu chính nàng cũng không tin trên đời có người lợi hại đến thế.
"Haha...công chúa quá khen, nào ta dám nhận."
"Núi này cao ắt có núi khác cao hơn!"- Mặc Ảnh khiêm tốn đáp
"Ta lại không ngờ huynh lại nhận một nữ tử làm đệ tử của mình đấy, Mặc Ảnh!"- Huyền Chi Tử thúc vào vai Mặc Ảnh một cái
Hắn chỉ cười trừ, trong ánh mắt lại thoáng chút không vui.
"Hoàng huynh! Huynh làm huynh ấy buồn rồi kìa!!!"- Yên Nhi nhìn ra, quay qua trừng Huyền Chi Tử
"Thần không sao...công chúa đừng lo lắng."
Huyền Chi Tử cùng hắn là huynh đệ kết nghĩa lâu năm, đều cùng một thầy mà ra.
Làm sao chút tâm tư này mà hắn không nhìn ra.
Sư đồ xích mích rồi...
"Dạ Nguyệt cô nương làm huynh phiền lòng sao?"- Huyền Chi Tử rót trà ra tách, bình thãn đưa cho Mặc Ảnh
Như bị nhìn trúng tâm tư, bàn tay hắn nắm chặt lại, đôi mắt ôn nhu ấy có chút biến chuyển.
Huyền Chi Tử quan sát hắn từ nãy đến giờ, không bỏ qua chi tiết nhỏ nào.
Liền cười rộ cả lên, đánh một phát vào vai Mặc Ảnh
"Sư huynh của ta! Lần đầu trong đời ta thấy ngươi có tâm tư vì nữ nhân!"
"Ta nhất định phải "diện kiến" vị cô nương này rồi, ai lại làm huynh ta bận tâm thế kia chứ?"
Mặc Ảnh không giữ được bình tĩnh, quay phắt sang trừng hắn bằng đôi mắt hung dữ, ngọn lửa như muốn thiêu luôn cả hắn.
Yên Nhi ngồi nghe chăm chú.
Nàng ta không biết Vương Dạ Nguyệt và Mặc Ảnh là sư đồ, cứ nghĩ Mặc Ảnh đại nhân mang nỗi tương tư với Dạ Nguyệt cô nương mà buồn rầu.
Nàng kéo tay áo của anh mình hỏi nhỏ:"Hoàng huynh!Nói vậy Mặc Ảnh đại nhân thích Dạ Nguyệt cô nương sao?"
Huyền Chi Tử nghe câu hỏi vô tư của em gái mình mà không nhịn được cười.
Hắn đang uống ngụm nước, mất hết lễ nghi mà phun ra.
Hắn ho khụ vài tiếng rồi mới giải thích cho Yên Nhi
"Mặc Ảnh đại nhân và Dạ Nguyệt cô nương là sư đồ, chắc giữa họ đang có xích mích..."- Huyền Chi Tử cố tình kéo dài, cố ý nói cho Mặc Ảnh nghe :"...thế nhưng về chuyện tình cảm hay sư môn thì ta không chắc!"
Mặc Ảnh nghe thế càng sinh giận, tách trà hắn đang cầm bị vỡ một tiếng.
Tên này vẫn giảo hoạt như trước! Chẳng thay đổi gì cả!
Mặc Ảnh liếc nhìn Huyền Chi Tử, thần giao cách cảm
Nếu không nể ngươi là vua thì ta đã gϊếŧ ngươi rồi!
Chật, phong lưu của huynh vừa gặp nữ nhân đã bay mất, sư phụ dạy huynh những gì huynh đều quên rồi sao?
Yên Nhi ngồi giữa hai người mà có cảm giác lành lạnh.
Tuy không biết họ đang nói gì nhưng sao nàng cảm thấy hai bên như lửa với nước, sắp chiến đến nơi!
"Khụ.."
Yên Nhi ung dung hỏi:" Vậy Mặc Ảnh đại nhân có chuyện gì khó nói hay sao? Hãy để ta cùng hoàng huynh giúp ngài giải quyết!"
Mặc Ảnh dịu xuống, thở dài:"Thật ra..."
Mặc Ảnh kể toàn bộ sự việc cho Yên Nhi và Huyền Chi Tử nghe.
Cả hai đều yên tĩnh lắng nghe.
Yên Nhi càng nghe càng cảm thông, thấy có chút tội nghiệp cho Mặc Ảnh, bảo sao hắn không nói hết cho Dạ Nguyệt cô nương biết.
Chút chuyện nhỏ mà giấu diếm làm gì để người khác không tin hắn nữa.
Ở một phương diện khác, anh trai nàng- Huyền ChiTử vừa nghe, mặt hắn vừa đậm ý cười, phải cố gắng dùng tay bấu vào người để giữbình tĩnh.
Mặc Ảnh hắn quen biết, cứ ngỡ giảo hoạt, tinh ranh, ai ngờ đâu lạikhông khéo ăn nói với một nữ nhân, dù cô nương ấy chỉ là đồ đệ của hắn!