Editor: Hardys
Hôm nay Từ Tiềm chưa uống một giọt rượu nào, không có mùi rượu xông vào mũi, A Ngư đặc biệt tỉnh táo.
Bàn tay lớn của hắn vững như bàn thiết, mỗi khi A Ngư kiệt sức muốn té xuống, Từ Tiềm lập tức chụp tới.
Hắn thì sướng, nhưng khổ thân A Ngư.
Kiếp trước, A Ngư cũng từng kết hôn được ba năm, nhưng chưa bao giờ trải qua trận chiến giường chiếu như vậy, buồn bực mà đấm lên bả vai của hắn: "Ngài bắt nạt người ta quá rồi."
Từ Tiềm không hiểu: "Ta tiết kiệm sức giúp nàng."
A Ngư kéo chăn che kín mặt, nhỏ giọng sẵng giọng: "Ngài nằm thẳng đi, thử nâng thắt lưng xem có mệt hay không."
Từ Tiềm nghe lời nàng, thử thử, nói: "Vẫn cảm thấy không sao cả."
Tay nhỏ của A Ngư lướt qua một cái, chắc chắn là hắn thật sự không nằm sát giường, mới nói: "Vậy ngài giữ vững như vậy nửa canh giờ thử xem."
Từ Tiềm:....
Rốt cuộc hắn cũng hiểu ý của tiểu thê tử.
Nếu đã hiểu rõ, cũng không cần phải lấy thân thử nghiệm, Từ Tiềm nằm xuống, mới vừa tính mở miệng, tiểu thê tử bên cạnh đã "Ai da" một tiếng, hình như là bị hắn đè lên tay, Từ Tiềm vội vàng di chuyển, nắm tay nàng lên rồi hỏi: "Có đau hay không?"
A Ngư uất ức mà "Dạ", vừa nãy mu bàn tay bị cột sống của hắn đè lên.
Từ Tiềm vừa giúp nàng lung lay ngón tay, vừa bất đắc dĩ nói: "Thì ra là nàng nghịch ngợm như vậy." Không có việc gì tự dưng để tay dưới lưng hắn làm gì.
Bắt nạt người ta cũng là hắn, đè tay nàng đau cũng là hắn, bây giờ lại trách nàng nghịch ngợm, A Ngư nhịn không được, rũ mắt xuống trách ngược lại hắn: "Thì ra ngài tham... như vậy."
Chữ "Hoan" đằng sau không nói nên lời rồi.
Giọng nói Từ Tiềm trầm xuống, biết rõ còn cố hỏi: "Tham cái gì?"
A Ngư không muốn nói, cũng không cần hắn giúp xoa tay, ôm chăn muốn xoay người.
Từ Tiềm cố gắng truy hỏi, tân lang 23 tuổi, tinh lực vô hạn.
Nhưng A Ngư hữu hạn, tối hôm qua say rượu bị choáng váng mới nghe lời hắn cả đêm, nhưng đêm nay không được, mới vừa rồi cũng đã có chút miễn cưỡng.
Ngăn tay hắn lại, A Ngư nhỏ giọng nói: "Tối mai đi, ngài để cho thiếp nghĩ ngơi một chút."
Giọng nói ngượng ngùng, Từ Tiềm ngớ ra trong khoảnh khắc mới kịp phản ứng là nàng muốn nghỉ kiểu gì.
"Uhm, ngủ đi." Rút tay về, Từ Tiềm nằm thẳng người, không nhúc nhích nữa rồi.
A Ngư nhẹ nhàng thở ra.
Nàng mệt tới mức hoảng sợ, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Từ Tiềm nghe hơi thở của nàng càng lúc càng nhẹ, biết rằng đêm nay thật sự dừng ở đây, lúc này mới yên lặng suy nghĩ chuyện ở quân doanh, dời tâm trí đi nơi khác.
Ngủ thẳng một giấc, hôm sau lúc Từ Tiềm ngồi dậy, A Ngư cũng thức dậy.
Trời ngoài cửa sổ vẫn vô cùng đen, A Ngư buồn ngủ hỏi: "Ngài đi đâu đó?"
Từ Tiềm đang mang giày, nghe vậy thì quay đầu: "Ta có thói quen phải đi luyện công vào buổi sáng sớm, nàng ngủ tiếp đi."
Bầu trời tối đen, A Ngư nhìn không rõ mặt hắn, nhưng nàng vẫn muốn nhìn, ma xui quỷ khiến mà nói: "Thiếp đi cùng với ngài nha."
Đi thì có thể nhìn thấy mặt được rồi.
Từ Tiềm vô cùng ngoài ý muốn, nhưng tiểu thê tử có tâm, Từ Tiềm lập tức đồng ý: "Được, ta gọi bọn nha hoàn vào."
A Ngư rất rõ thói quen sinh hoạt của nhóm nha hoàn bên cạnh, sớm như vậy, các nàng còn ngủ ít nhất nửa canh giờ nữa.
"Không cần, ngài thắp chút nến, thiếp tự mặc quần áo." Nàng đúng là chủ tử thương xót hạ nhân.
Từ Tiềm: "Cũng được."
Hắn đến thắp nến trước, màn lụa màu hồng một bên vén lên, một bên thả xuống, nàng ngồi ở bên phía đã vén lên, cúi đầu buộc dây nội y lại, xinh đẹp, nhã nhặn, trầm tĩnh.
Từ Tiềm nhìn nàng một lát, đến tủ y phục chọn cho nàng một xiêm y bằng vải bông, lại cầm thêm một cái áo choàng thật dày.
A Ngư mặc xiêm y đứng lên, Từ Tiềm lập tức muốn khoác áo choàng giúp nàng.
A Ngư né qua một bên, nhìn bàn trang điểm rồi nói: "Thiếp còn muốn chải tóc nữa."
Từ Tiềm lại cầm áo choàng tiếp tục chờ.
Lần đầu tiên A Ngư chải tóc trước mặt hắn, không có ý sửa soạn quá mức, chỉ kéo toàn bộ tóc về phía sau búi một búi tóc đơn giản, rồi dùng trâm giữ tóc lại. Trước khi gả cho người khác thì không nuôi tóc mái, A Ngư sờ sờ rồi lại sờ sờ trán một lần nữa. Tiếp đó vuốt vuốt khuôn mặt, nhỏ giọng hỏi nam nhân bên kia: "Bây giờ rửa mặt, hay là về rồi rửa mặt ạ?"
Ánh đèn nhu hòa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, căng bóng của nàng, Từ Tiềm nói: "Về rồi mới rửa mặt."
A Ngư cười rồi đứng lên.
Từ Tiềm khoác thêm áo choàng giúp nàng, sau đó đôi phu thê lặng lẽ ra cửa.
Trần Vũ và Ngô Tùy ở tiền viện vẫn còn chưa dậy. Hôm nay chủ tử muốn cùng phu nhân lại mặt mà không cần sửa soạn vào triều, nếu chủ tử không có dặn dò đặc biệt khác, bọn hạ nhân ở tiền viện cũng muốn ngủ nướng một phen.
Đi theo phía sau Từ Tiềm, không hiểu sao A Ngư có cảm giác giống như là tên trộm.
Đến tiền viện, Từ Tiềm đi vào phòng trong, A Ngư cũng không nghĩ nhiều, cũng đi vào theo.
Từ Tiềm thắp đèn, A Ngư tò mò mà nhìn chung quanh một vòng, rồi lại xoay người trở về, chỉ thấy Từ Tiềm cầm một bộ đồ luyện công rộng rãi trong tủ y phục ra.
Đoán được Từ Tiềm muốn thay y phục, A Ngư cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Thiếp ra ngoài chờ ngài."
Từ Tiềm hơi chần chừ, rồi gật gật đầu.
A Ngư lập tức lui ra ngoài, mà còn đứng ở ngay cửa ra vào xa xa.
Chờ rồi lại chờ, A Ngư bắt đầu cảm thấy không được ổn, thay xiêm y mà lâu như vậy sao?
Nàng nghi ngờ nhìn về phía phòng trong.
Bên trong, Từ Tiềm vẫn còn đang do dự.
Hắn biết bây giờ bản thân đang muốn làm chuyện gì, thậm chí lúc sáng tỉnh cũng là bị loại ý nghĩ này làm cho tỉnh giấc, thấy nàng vẫn đang ngủ ngon mới rời khỏi, nhưng không ngờ nàng lại đi theo đến đây. Bầu trời tối đen, tĩnh lặng, nghe tiếng bước chân nho nhỏ của nàng, Từ Tiềm nhiều lần dự định ép nàng sát vào tường.
Nếu thật sự làm như vậy, nàng sẽ nghĩ hắn như thế nào?
"Ngũ gia, ngài không sao chứ?"
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng quan tâm của tiểu thê tử, vẻ mặt Từ Tiềm thay đổi: "Không sao cả."
Nói xong, hắn nhanh chóng thay quần áo luyện công, đi ra ngoài.
Trong lòng có lửa, Từ Tiềm đánh bộ quyền này vô cùng mạnh mẽ như vũ bão, giống như đối diện đang có kẻ địch thật sự.
A Ngư cầm túi sưởi ấm đứng dưới mái hiên, vô cùng ngưỡng mộ phu quân dũng mãnh như thần, lại bị ánh mắt muốn giết người của trượng phu làm kinh ngạc, nàng từng chứng kiến phụ thân và huynh trưởng luyện võ, nhưng cũng không giống thế này nha?
Có lẽ đây là một mặt không muốn cho ai biết của Từ Tiềm nhỉ?
Nghĩ như vậy, A Ngư lập tức thoải mái.
Phu quân trầm mê luyện võ, tiểu thê tử say mê thưởng thức, lúc Trần Vũ, Ngô Tùy đến thì chứng kiến một màn này.
A Ngư vẫn còn chưa rửa mặt nha!
Nàng lật đật chạy về hậu viện.
Trần Vũ, Ngô Tùy cúi đầu, chờ phu nhân rời khỏi, Ngô Tùy mới cười đùa tí tửng với chủ tử: "Người ngoài đều là Hồng Tụ Thiêm Hương*, hôm nay phu nhân vội tới để Hồng Tụ trợ oai cho Ngũ gia, hèn gì Ngũ gia đánh bộ quyền này có lực hơn so với ngày xưa."
(*Hồng Tụ Thiêm Hương: là chỉ những thư sinh khi học tập có nữ tử xinh đẹp ngồi đọc bên cạnh.)
Từ Tiềm lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi đi vào nhà.
Trần Vũ trách cứ Ngô Tùy: "Bình thường ngươi trêu chọc Ngũ gia thì thôi đi, trước mặt phu nhân không thể làm bậy."
Ngô Tùy cười khúc khích nói: "Ngươi thì biết cái gì, Ngũ gia không phải tức giận vì ta nói lung tung, tức giận vì chúng ta tới dọa phu nhân chạy mất."
Trần Vũ nhíu mày, thật là vậy sao?
A Ngư cũng không biết suy đoán của hai người này, nàng rửa mặt, chải đầu rồi sửa soạn một phen, không lâu sau, vẻ mặt Từ Tiềm bình thường mà đi tới.
Ban ngày hắn lạnh lùng uy nghiêm, A Ngư đã tập thành thói quen, im lặng ăn sáng cùng với Từ Tiềm, đôi phu thê đến chỗ Từ lão thái quân thỉnh an.
Từ lão thái quân thấy nhi tức phụ sắc mặt hồng hào, yên tâm, cười dặn dò: "A Ngư à, Thủ không giỏi nói chuyện, nếu như lúc đến Hầu phủ hắn ăn nói vụng về, con phải nói tốt vài câu giúp hắn trước mặt phụ thân và mẫu thân con, để cho bọn họ yên tâm."
Thủ là tên tự của Từ Tiềm.
A Ngư ngắm nhìn Từ Tiềm, e thẹn nói: "Được, nhi tức nhớ kỹ."
Từ lão thái quân cười tít mắt nói: "Vậy thì mau đi đi, đừng khiến bọn họ nôn nóng chờ đợi."
A Ngư cùng Từ Tiềm cùng nhau hành lễ cáo lui.
Đến trước cửa phủ Trấn Quốc Công, A Ngư lên xe ngựa trước, lúc Từ Tiềm vào trong, A Ngư theo bản năng mà nhìn hắn, thấy sắc mặt Từ Tiềm lạnh tanh, lúc ngồi xuống vẫn còn cố gắng duy trì khoảng cách với nàng, khoảng cách giữa hai người đủ để một người khác ngồi chen vào.
A Ngư không khỏi nghĩ tới thái độ của Từ Tiềm đối với phụ thân nhà mình, đoán là Từ Tiềm không thích đến Hầu phủ, A Ngư giật nhẹ cổ tay áo, nhỏ giọng nói: "Tính tình phụ thân thiếp không tốt lắm, nhưng bù lại ông ấy lại đồng ý hôn sự của chúng ta, chứng tỏ ông vẫn rất thưởng thức ngài, còn có nương thiếp, mặc dù không quen biết ngài, nhưng cũng rất thích ngài, thường khen ngài trước mặt Nhị thẩm và Tam thẩm."
Cuối cùng Từ Tiềm cũng nhìn nàng, nghi ngờ mà hỏi: "Sao đột nhiên lại nói chuyện này?"
A Ngư quan sát hắn một hồi, rồi hỏi: "Không phải ngài hiểu lầm thái độ của phụ mẫu nên mới không thích đến Hầu phủ sao?"
Từ Tiềm nhíu mày: "Ai nói cho ta không muốn đi?"
A Ngư mím môi, uất ức nói: "Vẻ mặt của ngài, có chỗ nào là giống muốn đi đâu?"
Từ Tiềm dừng một chút, một mặt làm vẻ mặt dịu đi một chút, một mặt giải thích rõ ràng: "Ta có tâm sự khác, nàng đừng hiểu lầm, Hầu phủ là nhà mẹ đẻ của nàng, sao ta có thể không thích được."
A Ngư nhẹ nhàng thở ra, lại hỏi: "Ngài đang lo lắng chuyện gì vậy?" Sáng nay không phải vẫn còn tốt sao?
Từ Tiếm vốn kìm nén lửa nóng trong người, cố gắng xa lánh nàng là vì muốn tập trung suy nghĩ để tĩnh tâm, nhưng tiểu thê tử cứ trêu chọc hắn một câu lại thêm một câu, Từ Tiềm không làm chút gì, sợ là lúc hắn đến Hầu phủ cũng là vẻ mặt khó nhìn này, Tào Đình An nghĩ thế nào không quan trọng, hại nhạc mẫu nhu nhược hiểu lầm mới có lỗi.
Hắn đang lo lắng gì chứ?
Từ Tiềm đột nhiên di chuyển tới, bá đạo mà áp tiểu thê tử sát vào góc xe ngựa.
A Ngư:...
Khoảng cách từ phủ Trấn Quốc Công và phủ Bình Dương Hầu không xa, xe ngựa chợt nghiêng rồi quẹo một cái.
Từ Tiềm rất quen thuộc đoạn đường này, mãi đến khi gần đến Hầu phủ, lúc này mới ép buộc bản thân dừng lại, nhìn chằm chằm tiểu thê tử đang th ở dốc, cảnh cáo nói: "Trước khi xuống xe, không được nói chuyện với ta nữa."
Cho A Ngư một trăm cái lá gan nàng cũng không dám đâu!
Chờ Từ Tiềm ngồi xuống ghế dài bên kia một lần nữa, A Ngư mới vừa chỉnh trâm cài tóc vừa lén lút liếc về phía vạt áo của Từ Tiềm.
Nhìn chăm chú một hồi, A Ngư lập tức khẩn trương quay lưng lại, không dám nhìn nữa.
Nhiệt độ trên mặt dần dần giảm xuống, lại cẩn thận nhớ tới toàn bộ sự việc sáng nay, A Ngư lén lút nở nụ cười.
Thì ra vẻ mặt hắn thối như thế là vì tối qua chưa được ăn no.
"Ngũ gia, phu nhân, đến nơi rồi."
Xe ngựa dừng lại, người đánh xe cung kính nói.
A Ngư vẫn chưa kịp dò xét xem Từ Tiềm đã bình tĩnh chưa, bóng dáng màu đỏ bên người chợt lóe, Từ Tiềm nhanh chóng đi ra ngoài, tiếp đó A Ngư nghe hắn dặn dò Bảo Thiền đi tới đỡ nàng.
A Ngư lập tức bừng tỉnh, khi lên xe Từ Tiềm không đỡ nàng là vì sợ vừa đụng tới nàng thì lập tức bốc cháy nhỉ?
Sau khi buồn cười, A Ngư bắt đầu có chút đau lòng cho phu quân của mình, Từ Tiềm có thể nhịn lửa nóng tới mức này, chắc chắn phải nhịn vô cùng vất vả.
Sau khi xuống xe, A Ngư cố gắng không nhìn Từ Tiềm nữa.
Hai phu thê tương kính như tân mà đi tới trước mặt Tào Đình An và Giang Thị.
Từ Tiềm vẫn lạnh lùng như thường này, vẻ mặt A Ngư tràn đầy sức sống, ngoan ngoãn mà hành lễ: "Phụ thân, mẫu thân, nữ nhi đã trở lại,"
Tào Đình An là người trước mặt thì lạnh lùng, sau lưng thì thèm muốn người ta, còn Giang Thị vẫn chưa hiểu lý do vì sao nữ tế mặt lạnh, nhưng thấy nữ nhi xấu hổ, gương mặt nhỏ nhắn cũng hồng hào, bà an tâm.
Sau khi chào hỏi, Giang Thị vội vàng mang nữ nhi về phía sau viện để tâm sự.
Thê tử thiên vị nữ tế "tiểu bạch kiểm" và nữ nhi đều đã đi rồi, lúc này Tào Đình An mới nghiêng người liếc Từ Tiềm một cái: "Trước kia gọi ngươi là Tiểu Ngũ thì ngươi không thích nghe, nhất định phải muốn ngang hàng cùng ta, không phải bây giờ vẫn phải ngoan ngoãn gọi ta một tiếng phụ thân sao?"
Từ Tiềm nghĩ, tiếng hắn muốn gọi là nhạc phụ.
Tào Đình An vừa thấy ánh mắt của tiểu thử thối này thì biết hắn đang nghĩ gì, hừ một tiếng: "Được rồi, lại đây ngồi đi."
Vị trí của Giang Thị đã trống nhưng Từ Tiềm vẫn tự giác ngồi xuống vị trí phía dưới Tào Đình An.
Tào Đình An đánh giá hắn vài lần, cùng là võ tướng, muốn nói gì cứ việc nói thẳng: "Ta cũng đã từng là thanh niên, cũng biết tình huống hiện tại của ngươi, nhưng A Ngư còn nhỏ, thân thể yếu ớt, trước kia ngươi cũng là biểu thúc, phải biết thương xót nàng, không được chỉ nghĩ đến bản thân."
Từ Tiềm:...
Hắn thản nhiên gật đầu, nâng tách trà bên cạnh lên, bởi vì Tào Đình An thể hiện ra oai phủ đầu một trận nên nước trà đã lạnh rồi.
Trà lạnh dập lửa nóng, thật đúng lúc!