Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Dù Tào Đình An có kiêu ngạo, có ngông cuồng hay bá đạo tới cỡ nào, nhưng trước mặt Từ lão thái quân ông vẫn là một tiểu bối, nhớ năm đó khi Từ lão thái quân cùng lão Quốc Công mang binh đi giết giặc thì Tào Đình An vẫn còn chưa sinh ra.

Đoán được việc Từ lão thái quân đến nhà hơn phân nửa là chuyện liên quan đến nữ nhi, Tào Đình An vẫn cung kính mà thỉnh Từ lão thái quân vào bên trong.

Các tân khách tới trước Từ lão thái quân đều tự giác nép vào hai bên đường, nhường một con đường trống ở giữa.

Trong khoảnh khắc đó, tất cả mọi người tôn kính nhìn Từ lão thái quân, lại vô cùng tò mò về Tào Đình An.

Phải biết rằng trong mười năm gần đây, ngoại trừ yến tiệc trong cung hằng năm, Từ lão thái quân chưa từng tham dự bất cứ yến hội của hảo hữu hoặc họ hàng thân thiết. Vậy mà hôm nay bà đích thân đến Bình Dương Hầu phủ, thể diện của Tào Đình An có vẻ rất lớn nhỉ?

"Mời người ngồi." Tào Đình An cười nói.

Từ lão thái quân không chút khách sáo mà ngồi xuống, quan sát Tào Đình An xong lại quan sát Giang thị, bà cười tít mắt hỏi: "Hôm nay ta không được mời mà tự đến, có phải gây phiền toái cho các ngươi không?"

Giang thị kích động tới mức tay cũng run lên rồi! Trong mắt bà, Từ Ngũ gia là một cục vàng rất thích hợp với nữ nhi, mà Từ lão thái quân là nhân vật mấu chốt quyết định xem cuối cùng nữ nhi có thể được ôm cục vàng này hay không, hôm nay Lão thái quân đến nhà là để cầu hôn à?

Vì quá kích động lại vô cùng khẩn trương, Giang thị không biết nên đáp lại lời của Từ lão thái quân như thế nào.

Tào Đình An bình tĩnh hơn, cười nói: "Người đừng nói móc chúng ta, nếu ta sớm biết người muốn đến thì sáng sớm đã đến trước cửa phủ Trấn Quốc Công dẫn ngựa cho người rồi."

Từ lão thái quân ngạc nhiên nhìn ông, sửng sốt nói: "Từ khi nào mà tiểu tử nhà ngươi lại biết nói lời ngon ngọt vậy hả? Trước kia ngươi không biết dỗ dành người khác đâu."

Nói xong, Từ lão thái quân bỗng nhiên hiểu rõ, chuyển hướng nói với Giang thị: "Xem ra đều là công lao của ngươi, khiến Hầu gia ngang ngược lỗ m ãng thành hũ mật rồi."

Mặt Giang thị đỏ lên, dè dặt không biết phải nói gì cho đúng.

Từ lão thái quân cười cười, nói với đôi phu thê: "Các ngươi đi đãi khách đi, kêu A Ngư đến tiếp đãi ta, sau khi xong tiệc thì chúng ta lại trò chuyện."

Giang thị vừa nghe xong, khó kìm nén được vui sướng mà nhìn về phía Tào Đình An.

Tào Đình An chê bà không có tiền đồ, sau khi chào Từ lão thái quân lập tức dẫn Giang thị rời khỏi, miễn cho bà bị Từ lão thái quân ăn sạch sành sanh.

Giang thị vẫn không quên sai Linh Chi gọi nữ nhi đến đây.



Hôm nay A Ngư cũng rất bận, trong nhà có vài vị quý nữ có tuổi tác gần bằng nàng đến dự tiệc, lúc Linh Chi đến, A Ngư đang trong thủy tạ ngắm cá cùng nhóm quý nữ.

"Lão thái quân đến đây à?" A Ngư ngơ ngác hỏi, việc này khiến nàng giật mình hơn cả hơn nghe nói Từ Tiềm đến đây.

Linh Chi cười: "Đúng ạ, phu nhân bận tiếp khách, cố ý kêu người qua đó trò chuyện cùng lão thái quân ạ!"

Chắc chắn bản thân mình không nghe lầm, A Ngư trợn mắt há mồm vội vàng xin lỗi nhóm quý nữ, sau đó lại vội vàng đi về phía sảnh chính.

"Cô nương, không phải Lão thái quân rất ít khi ra cửa sao, sao lại đến phủ của chúng ta vậy nhỉ?" Trên đường đi, Bảo Thiền thắc mắc hỏi.

A Ngư cũng khó hiểu giống nàng ta.

Thời tiết mùa hè tháng sáu rất nóng bức, hấp tấp đi một đường dọc hoa viên, cho dù có Bảo Thiền hỗ trợ che dù, nhưng A Ngư vẫn đổ mồ hôi đầy đầu.

Đứng ở góc hành lang, A Ngư ổn định cảm xúc bản thân trước.

"Cô nương gấp làm gì, Lão thái quân sẽ không so đo những thứ này." Bảo Thiền vừa giúp nàng lau mồ hôi, vừa cười nói, mà không biết rằng Hầu Gia và Phu nhân nhà mình đã sớm đồng ý với chủ tử của nàng, chỉ cần Từ Tiềm tới cầu hôn, thì mối hôn sự này đã thành công bước đầu tiên.

A Ngư mơ hồ cảm nhận được, có lẽ việc Từ lão thái quân đến có liên quan đến việc ngày ấy Từ Tiềm liều lĩnh đến nhà, nếu không kiếp trước Lão thái quân chưa từng bước qua cổng chính nhà nàng, không lý gì hiện tại lại đột nhiên có hứng mà tới ăn tiệc mừng tuổi của đệ đệ.

Lau mồ hôi, hơi thở dần ổn định, A Ngư nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó mới cố gắng tỏ ra ung dung mà đi vào phòng.

Tiểu cô nương mặc váy đỏ hình hoa sen, đôi mắt hạnh đen láy long lanh, trời đang rất nóng nhưng khi nhìn nàng lại khiến người ta cảm thấy thời tiết đã dịu mát được ba phần.

"Mấy ngày không gặp, A Ngư càng xinh xắn hơn rồi." Từ lão thái quân trìu mến mà ngoắc A Ngư, "Mau tới đây, để cho ta yêu thương, âu yếm một chút nào."

A Ngư khó xử đi tới.

Thái độ của Từ lão thái quân đối với nàng không khác ngày thường là mấy, tình cảm yêu thích không thể miêu tả bằng lời được, nhưng cũng không có bất cứ manh mối gì liên quan đến Từ Tiềm.

A Ngư có một chút thất vọng, nhưng Từ lão thái quân thích nàng, nàng đã vô cùng thỏa mãn, nếu Từ lão thái quân cũng thấy nàng không vừa mắt giống như Dung Hoa trưởng công chúa, lúc đó A Ngư mới thật sự tuyệt vọng.

Từ lão thái quân có băn khoăn riêng.

Bà đến đây là muốn thăm dò ý tứ của phu thê Tào Đình An, nếu hai phu thê đồng ý thì hai nhà sẽ quyết định hôn sự bằng miệng trước, sau đó chọn ngày tốt rồi thỉnh bà mối đến nhà cầu hôn. A Ngư là tức phụ hoàn hảo trong lòng bà, nhưng sự việc còn chưa quyết định, Từ lão thái quân tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ với tiểu cô nương, không thể nhiễu loạn trái tim của tiểu cô nương.

Tào Đình An là một kẻ vũ phu, Giang thị lại có xuất thân thấp, có lẽ đôi phu thê không thể lường trước việc này, nhưng Từ lão thái làm việc theo quy tắc, không thể ỷ vào sự cung kính của bọn tiểu bối mà tùy ý làm bậy.

Từ lão thái quân rất có kiên nhẫn, cho nên nửa câu cũng không tiết lộ trước mặt A Ngư.

Đợi tàn tiệc, Tào Đình An và Giang thị đều có thời gian rảnh, Từ lão thái quân cùng đôi phu thê ngồi một chỗ nói chuyện với nhau.

Đã một bó tuổi, Từ lão thái quân chẳng muốn thừa nước đục thả câu, cười nói với đôi phu thê: "Hai người các ngươi bận bịu nãy giờ, ta cũng không muốn nói vòng vo nữa, hôm nay ta đến là muốn hỏi các ngươi một chuyện, các ngươi có yên tâm gả A Ngư qua làm tức phụ của ta không?"

Tào Đình An âm thầm nắm chặt tay.

Không hổ là Lão thái quân mà ông bội phục từ đáy lòng, cách nói chuyện thẳng thắn như vậy!

Nhưng ông vẫn không lung lay!

Tào Đình An ra vẻ do dự.



Giang thị nhìn Từ lão thái quân, lại nhìn vẻ mặt nghiêm túc của phu quân, căng thẳng đến nỗi cả người đều cứng ngắc rồi.

Từ lão thái quân vô cùng bình tĩnh, một mặt cho đôi phu thê thời gian suy xét, mặt khác lại dường như đang nói chuyện phiếm: "Tuy Lão Ngũ và A Ngư không cùng thế hệ, nhưng mà Kinh Thành là nơi rộng lớn như vậy, tùy tiện chọn đại hai nhà cũng có thể trở thành thông gia, lúc nói chuyện cưới hỏi cũng không nên so đo chuyện vai vế quá nhiều, chỉ cần số tuổi hai người không chênh lệch quá nhiều là được, các ngươi nghĩ xem đúng không?"

Tào Đình An vẫn sừng sững bất động, Giang thị sợ Từ lão thái quân cô đơn, đành gật đầu nói: "Ngài nói đúng lắm, Ngũ gia chỉ lớn hơn A Ngư có 8 tuổi nhỉ?"

Từ lão thái quân lập tức cười với bà, nói: "Đúng vậy, thật ra cách 8 tuổi cũng hơi xa, nhưng xa cũng có cái tốt của xa, không nói cái khác, trước mắt tính tình Lão Ngũ nhà chúng ta chững chạc nhất, rảnh rỗi thì thích chăm sóc hoa lá và cây cảnh ở trong viện của hắn, thanh tâm quả dục, tuổi lớn như vậy cũng chưa từng có một thông phòng, nếu như A Ngư gả tới, ta dám đảm bảo Lão Ngũ sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với nàng."

Giang thị mừng rỡ, vị cô nương nào mà không muốn gả cho một lang quân như vậy chứ!

Lúc thiếu niên đã có thông phòng, lúc gặp được Giang thị cũng đã có mấy di nương - Tào Đình An nhíu mày, cảm thấy nghi ngờ Từ lão thái quân cố tình khen ngợi nhi tử nhà mình để làm giảm giá trị của ông.

Không thể để cho Từ lão thái quân kiêu ngạo như vậy được!

Nghĩ tới đây, Tào Đình An phủi phủi vạt áo không hề có bụi đất, rũ mắt xuống nói: "Kinh Thành nhiều công tử như vậy, thật sự rất hiếm người được như hắn, nam nhân phong lưu háo sắc đương nhiên không phải người nên chọn làm nữ tế, nhưng người thanh tâm quả dục giống như Tiểu Ngũ, lại khiến người khác lo lắng sau khi thành thân hắn sẽ lạnh nhạt với thê tử, học theo lối sống lấy hoa Mai làm vợ, xem chim Hạc như con."

Giang thị:....

Bà nhịn không được mà nghiêng đầu liếc Tào Đình An một cái.

Tào Đình An coi như không thấy, cười rồi đứng dậy, tự tay châm thêm trà cho Lão thái quân: "Người đừng vội nói, dùng chút trà cho thông cổ họng."

Từ lão thái quân rất độ lượng, không nhỏ nhen như ông!

Nhận trà của Tào Đình An xong, Từ lão thái quân từ tốn nói: "Lời ngươi nói rất có lý, năm trước, ta cũng lo lắng cả đời lão Ngũ sẽ cô đơn đến già, nào ngờ hắn muốn chọn một người, A Ngư vừa mới đến tuổi lựa chọn vị hôn phu nên ta đã kêu hắn quan sát một chút, sau lại vừa che chở vừa cùng nhau đi du ngoạn, hắn vốn là người khó đoán dường như cũng ngại nói ra, may mà ta phát hiện kịp thời, khẩn trương tới đây để bắt người, nếu không dựa vào tính tình của hắn, ta e rằng cho tới lúc A Ngư đã gả ra ngoài, thì hắn vẫn chỉ biết thầm thương trộm nhớ."

Những lời này rất thâm sâu, vừa khen ngợi A Ngư có vẻ ngoài xuất chúng khiến người ta yêu thích, lại còn cho thấy nhi tử của bà đã rung động, cũng biết lấy lòng người trong lòng, chứ không phải là tảng băng ngu ngốc.

Giang thị không nhịn được mà khiêm tốn nói: "Lão thái quân khen lầm rồi, A Ngư làm gì tốt như vậy."

Tào Đình An hừ hừ.

Từ lão thái quân cười nói: "A Ngư tất nhiên tốt rồi, không thấy nàng là nữ nhi của ai sao?" Nói xong, bà giống như là đang dỗ tiểu hài tử, hai mắt chớp chớp nhìn Tào Đình An.

Tào Đình An cực kỳ nể mặt mà nở nụ cười.

Từ lão thái quân lại giả vờ bắt đầu không kiên nhẫn, trừng mắt nói: "Được rồi, ta nói nhiều lời hay như vậy, rốt cuộc câu trả lời của ngươi là gì? Nói thẳng cho ta biết, đừng lề mề, còn không bằng một lão thái bà như ta."

Tào Đình An nở nụ cười chân thực, vuốt cằm nói: "Người đã tự mình đến cửa, sao ta lại không biết điều mà từ chối? A Ngư có thể lọt vào mắt xanh của người, đó là do phúc khí mà kiếp trước nàng tu luyện được."

Ông cực kỳ vừa lòng bà thông gia như Từ lão thái quân, nhưng Từ Tiềm thì tệ hơn một chút, nếu như Từ lão thái quân còn một đứa nhi tử hiểu chuyện hơn thì tốt biết mấy.

Hai bên đều đã đồng ý, Giang thị giống như là tìm được mối hôn sự tốt cho chính mình, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Từ lão thái quân tán thành mà nhìn Tào Đình An: "Ta biết ngươi là người thẳng thắn, được rồi, ta quay về chọn được ngày tốt, lập tức phái người tới cầu hôn."

Tào Đình An lại lắc đầu, nói: "Chuyện này không nên vội, A Ngư còn nhỏ, nếu năm nay quyết định việc hôn sự, hai năm kế tiếp ra cửa du ngoạn rất bất tiện, ta dự định mang nàng ra ngoài vui chơi nhiều một chút, trải nghiệm nhiều một chút. Nếu người thật sự thích A Ngư, bây giờ chúng ta cứ đính ước bằng miệng, sau khi A Ngư đến tuổi cập kê mới chính thức sắp xếp, dù sao ta cũng không sợ người đổi ý."

Từ lão thái quân cau mày nói: "Ý ngươi là đợi thêm hai năm nữa? Dù cho lão Ngũ không sợ chờ, nhưng năm sau Thận Nhi muốn thành thân, ta thấy lão Ngũ là thúc phụ vẫn nên cưới thê tử trước chất tử thì thích hợp hơn."

Tào Đình An nhíu mày: "Người nói là muốn A Ngư gả đi trong năm nay?"



Từ lão thái quân thật sự nghĩ vậy, nếu không bà sợ đêm dài lắm mộng, lỡ như A Ngư gặp được công tử tốt hơn, phải lòng người ta thì phải làm sao đây?

Tào Đình An cũng không chừa mặt mũi cho trưởng bối, nói thẳng: "Không được, ta chỉ còn một nữ nhi là A Ngư, không giấu gì người, hai năm gần đây A Ngư mới bắt đầu không sợ ta nữa, ta còn chưa hoàn toàn bù đắp được những khoảng thời gian đã lạnh nhạt với nữ nhi, ta không nỡ gả nàng ra ngoài quá sớm, do người thân thiết nên ta mới vậy, đổi lại là người khác ta muốn giữ A Ngư đến năm mười sáu mười bảy tuổi lận."

Hai người nói tới nói lui, Giang thị khó xử, vừa không nỡ để nữ nhi xuất giá sớm, lại vừa lo lắng kéo dài thời gian khiến Từ Tiềm thay lòng.

Bà nhìn trái nhìn phải, Từ lão thái quân và Tào Đình An im lặng mà nhìn nhau.

Vẻ mặt Tào Đình An lạnh như băng, tuyệt đối không thỏa hiệp.

Từ lão thái quân đã nhìn ra, thở dài, chấp nhận: "Thôi, vậy thì cứ nghe theo ngươi, nhưng chúng ta phải cam đoan, một khi A Ngư tới tuổi cập kê lập tức chuẩn bị hôn sự, không cho ngươi đổi ý nữa."

Khuôn mặt Tào Đình An lập tức tràn đầy tươi cười: "Người yên tâm, ta lừa gạt ai chứ không dám lừa gạt người."

Từ lão thái quân hừ hừ, nói thêm yêu cầu: "Dù là đính ước bằng miệng, cũng phải có tín vật."

Nói xong, Từ lão thái quân gỡ ngọc bội phỉ thúy đã đeo nhiều năm xuống, kêu Phương ma ma đưa cho Tào Đình An: "Đây là ngọc bội năm đó bá phụ ngươi đưa cho ta, ngươi cất kỹ đi."

Tín vậy có ý nghĩa quan trọng như vậy, Tào Đình An vội vàng dùng hai tay nhận lấy.

Cất kỹ, Tào Đình An nghĩ nghĩ, tự mình đi lấy một vật đến, đưa cho Từ lão thái quân: "Đây là con dấu do mẫu thân ta tặng lúc còn bé, không đáng bao nhiêu tiền, nhưng do chính tay lão bà khắc lên, đây là thứ vô cùng quý giá đối với ta, mong rằng Lão thái quân bảo quản giúp ta."

Từ lão thái quân tò mò mà nhận con dấu kia, bằng gỗ vàng nhỏ như trái lê, phía dưới có khắc tên Tào Đình An.

Nhớ tới cố nhân, đột nhiên Từ lão thái quân có chút sầu não, nhìn con dấu nói: "Mới chớp mắt, nương ngươi cũng đã qua đời hơn mười năm, ai cũng đi hết rồi chỉ còn lại một mình lão thái bà ta."

Tào Đình An nghe vậy, trong lòng mềm nhũn, nói lời tự đáy lòng: "Người đừng nói như vậy, may mà con có người trưởng bối như người, ta mới có thể thể hiện tính tình của tiểu hài tử được chứ."

Từ lão thái quân cười một cái trước, sau đó mới phỉ nhổ ông một phen: "Ngươi nói ai là trưởng bối? Sau này chúng ta là thông gia rồi! Ngươi có giận dỗi ta đi nữa, ta cũng không nuông chiều ngươi!"

Tào Đình An:....

Ông chỉ nghĩ tới cảnh ông ra dáng nhạc phụ trước mặt Từ Tiềm, vẫn còn chưa kịp nghĩ đến cảnh làm thông gia với Lão thái quân mà ông kính trọng nhất nha!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!