Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

A Ngư không phát hiện Lưu tổng quản có ý đề phòng Từ Tiềm, vừa thấy Từ Tiềm đến, tim nàng lập tức chạy loạn xạ như nai con rồi.

"Ngũ biểu thúc, hôm nay quý phủ mở tiệc ăn mừng, sao thúc đích thân qua đây vậy?"

Đi vào phòng, A Ngư mỉm cười nói ra lời mở đầu mà nàng đã sàng lọc kỹ càng khi trên đường đi.

Vẻ mặt Từ Tiềm trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Mặt dây chuyền của nàng trong tay hắn, hắn muốn nhanh chóng đưa cho nàng, hôm nay là cơ hội tốt nhất, phủ Bình Dương Hầu không có trưởng bối, hắn đích thân đến nhà, chắc chắn nàng sẽ ra gặp hắn. Hơn nữa hắn còn có đủ lý do, khi Tào Đình An trở về biết rõ tuy trong lòng còn nghi ngờ, nhưng chỉ cần nàng giữ kín miệng, thì bí mật của hai người sẽ không bị người ngoài biết.

Ngoại trừ hôm nay, Từ Tiềm không thể nghĩ được cơ hội nào tốt hơn, có lẽ nàng sẽ đến phủ hắn làm khách, nhưng Từ Tiềm có công việc, ngày nào cũng đi sớm về trễ không thể ở nhà chờ nàng. Có lẽ nàng cũng sẽ thường xuyên ra ngoài dạo chơi, nhưng Từ Tiềm không có khả năng chỉ việc nhỏ đó mà phái người tới Hầu phủ theo dõi từng hành động của nàng.

"Đi thăm Phi Nhứ đi." Giọng điệu hắn lạnh lùng mà nói.

Trong lòng A Ngư hơi hốt hoảng, nhìn bộ dạng này của hắn, chẳng lẽ bệnh của Ô Sương thật sự nghiêm trọng, cho nên hắn lo lắng Phi Nhứ cũng sẽ gặp chuyện không may?

Nếu quả thật hắn đến vì chính sự, A Ngư nhanh chóng thu hồi tâm tư tình cảm nữ nhi trong lòng, kêu nhũ mẫu ôm đệ đệ về trước, nàng cùng Lưu tổng quản dẫn Từ Tiềm đến chuồng ngựa Hầu phủ.

Trên đường đi, Lưu tổng quản đi phía trước, A Ngư cùng Từ Tiềm sóng vai, phía sau là Trần Vũ và Bảo Thiền.

Từ Tiềm nhìn không chớp mắt nhìn phía trước, thỉnh thoảng A Ngư liếc trộm hắn một cái, vô cùng tò mò chuyện mặt dây chuyền Hồng Bảo Thạch đã làm tốt chưa, đáng tiếc Lưu tổng quản ở ngay đây, nàng không dám âm thầm nói chuyện với Từ Tiềm.

"Ngũ biểu thúc, Ô Sương vẫn ổn chứ ạ?" Sau một khoảng lặng dài đằng đặc, A Ngư quan tâm hỏi.

Từ Tiềm liếc mắt nhìn Lưu tổng quản trước mặt, lạnh lùng nói: "Không tệ lắm."

Không đề cập tới chuyện Lưu tổng quản suy đoán như thế nào, nhưng A Ngư sợ hắn, cúi đầu, bước chân đi chậm lại.

Ánh mắt nhìn thấy hình dáng nhỏ nhắn bên cạnh càng lúc càng tụt về phía sau, Từ Tiềm không nhịn được mà nhíu mày, chỉ thấy nàng hơi hơi bĩu môi, giống như là chịu uất ức gì đó.

Hình ảnh hai người ở chung bên dòng suối hiện lên trong đầu, bỗng nhiên Từ Tiềm có chút lo lắng nếu hắn tiếp tục lạnh lùng như vậy, nàng sẽ khóc.

Nhưng ánh mắt vừa nãy của Lưu tổng quan, rõ ràng là nghi ngờ hắn có ý đồ khác.

Trong lúc đang do dự thì đã đến chuồng ngựa.

Nhìn thấy Từ Tiềm, người phụ trách trực tiếp trông nom Phi Nhứ là Lỗ Đạt vô cùng giật mình.

Từ Tiềm gật đầu với hắn, lập tức đi vào thăm ngựa, gọi Lỗ Đạt đi theo bên cạnh, hỏi tình trạng của Phi Nhứ một chút.

Lưu tổng quản hơi khom người đứng bên cạnh A Ngư, ánh mắt mờ mịt, băn khoăn đặt trên người cô nương nhà mình cùng Từ Tiềm.

Quan sát một hồi, Lưu tổng quản âm thầm giật mình, vì sao Từ Ngũ gia lạnh lùng như băng, nhưng ánh mắt cô nương nhà mình nhìn Từ Ngũ gia ngược lại có chút không thích hợp cho lắm?

A Ngư muốn nói chuyện với Từ Tiềm.

Vì vậy, dự thính một chốc, nàng xoay người phân phó Lưu tổng quản: "Người đi làm việc đi, chỗ này có ta là đủ rồi."

Lưu tổng quản cười nói: "Hôm nay trong phủ không có gì làm, lão nô cũng không bận lắm, nhưng mà cô nương thì khác, bên này nắng nóng oi bức, mùi hương lại khó ngửi, hay là cô nương đi về trước đi."

A Ngư:...

Tìm không thấy cái cớ nào tốt, A Ngư lo lắng nhìn về phía Phi Nhứ, giống như hài tử cố chấp nói: "Ta muốn cùng Ngũ biểu thúc xác định rằng Phi Nhứ không có gì thì mới về."



Lưu tổng quản gật đầu cười: "Đúng là nên như vậy."

A Ngư khẽ thở phào.

Trên cơ bản, Lưu tổng quản đã xác định được tâm ý của cô nương nhà mình, đến đây hắn bắt đầu cẩn thận đánh giá Từ Ngũ gia bên cạnh Phi Nhứ.

Đánh giá kỹ một lần, Lưu tổng quản chợt phát hiện bộ dạng Từ Ngũ gia quả thật rất giống lão Quốc Công năm đó, tuấn mỹ hơn người, lại điềm tĩnh trang nghiêm, không hề ngả ngớn như thiếu niên trẻ tuổi. Ngoại trừ vẻ ngoài, khí chất thì thân phận Từ Ngũ gia cũng rất tôn quý, Đương kim Thánh Thượng dường như có một chút thưởng thức biểu đệ này, nghe nói ngay cả Thái tử cũng phải kính trọng hắn ba phần.

Chỉ có một điểm duy nhất không tốt, đó chính là Từ Ngũ gia quá lạnh lùng, chỉ sợ sẽ không biết thương tiếc tiểu cô nương, không nói người khác, nhưng từ khi cô nương qua đây, Từ Ngũ gia chưa từng nhìn thẳng nàng.

Ánh mắt Từ Tiềm không thành thật, chắc chắn Lưu tổng quản sẽ tức giận, nhưng Từ Tiềm không đặt tiểu cô nương nhà mình trong mắt, Lưu tổng quản lại bực tức, thật là, nếu Từ Ngũ gia không có ý với cô nương nhà mình, cần gì phải đến trêu chọc?

Nhưng vào lúc này, Từ Tiềm thăm Phi Nhứ xong, vừa phủi tay vừa đi ra, đúng lúc thấy A Ngư đứng trước mặt.

"Cho ta mượn khăn dùng một chút." Từ Tiềm vô cùng tự nhiên nói.

A Ngư ngẩn người một tí mới kịp phản ứng, vội vàng tìm khăn của mình.

Động tác của Lưu tổng quản nhanh hơn, cười tít mắt lấy khăn của hắn ra, đưa cho Từ Tiềm: "Nếu Ngũ gia không chê thì sử dụng khăn của ta được không ạ?"

Từ Tiềm bị hắn đề phòng như cướp hơn nửa ngày, không dễ gì mới nghĩ được một biện pháp âm thầm đưa Hồng Bảo Thạch vậy mà Lưu tổng quản vẫn tới can thiệp, dù chỉ một cái nhìn Từ Tiềm cũng không nhìn Lưu tổng quản, dáng vẻ như thể ngầm thừa nhận "Gia chính là ghét bỏ ngươi."

Lưu tổng quản:....

Rốt cuộc A Ngư cũng nhìn ra tia lửa giữa hai người, nhưng Từ Tiềm còn đang chờ khăn của nàng, A Ngư không thể quan tâm nhiều như vậy, thẹn thùng mà đưa khăn tay màu hồng nhạt của mình tới.

Từ Tiềm nhận khăn, kêu nàng lại: "Lại đây, ta có mấy câu muốn dặn ngươi."

Nói xong, hắn lại đi vào chuồng Phi Nhứ.

A Ngư không nghĩ ngợi mà đi theo vào.

Chuồng cũng không lớn, mặc dù Lưu tổng quản hơi hơi đoán được, cuối cùng Từ Ngũ gia đã giấu đầu lòi đuôi lộ ra mục đích, muốn nhân cơ hội này mà âm thầm nói với cô nương nhà mình vài câu, hắn cũng không thể lại đi vào theo. Nếu thực sự đi vào, da mặt Từ Ngũ gia dày thì không sao, nhưng chắc chắn sẽ khiến cô nương nhà mình thẹn thùng.

May mà, bên ngoài chuồng ngựa đều là người, ông đoán rằng Từ Ngũ gia không dám động tay động chân.

Từ Tiềm dẫn A Ngư đi tới bên cạnh Phi Nhứ.

Dù Phi Nhứ cường tráng thì lưng ngựa cũng không che được Từ Tiềm, nhưng lại hoàn toàn che nửa người trên của A Ngư.

Sắc mặt Từ Tiềm nghiêm túc mà dặn dò nàng nên chăm sóc Phi Nhứ như thế nào, đồng thời nhờ Phi Nhứ che phủ, đã nhanh chóng bỏ hộp trang sức đựng mặt dây chuyền vào giữa khăn, sau đó giao lại cho cô nương bên cạnh.

A Ngư nghe cực kỳ chăm chú, bất thình lình người bên cạnh đưa một vật gì đó, nàng theo bản năng mà cầm lấy, vừa cúi đầu lại thấy...

Là một hộp đựng trang sức, không cần mở ra cũng biết bên trong đựng cái gì.

Vậy nên hắn mới không ở phủ Trấn Quốc Công uống rượu mừng mà đến Hầu phủ, nhìn hắn tỏ ra lạnh lùng như vậy, hắn nghiêm trang nói với Lỗ Đạt nhiều như vậy, hắn cố tình không để ý mặt mũi của Lưu tổng quản, chính là vì muốn đưa mặt dây chuyền cho nàng.

A Ngư vốn không ngăn được nụ cười của mình.

"Lời ta vừa nói, ngươi đã nhớ kỹ chưa?"

Câu này vừa nói ra miệng, cuối cùng Từ Tiềm cũng có lý do cúi đầu ngắm nàng rồi.

A Ngư cất hộp trang sức xong, ngửa đầu cười với hắn: "Con nhớ rõ rồi, đa tạ Ngũ biểu thúc."

Gần trưa, ánh mặt trời chiếu xuống khiến bộ lông trắng như tuyết của Phi Nhứ sáng lấp lánh, nhưng trong khoảnh khắc A Ngư ngẩng đầu cười đó, Từ Tiềm bỗng nhiên có loại cảm giác rất đẹp mắt, trong mắt tiểu cô nương không thể nào che giấu được vui vẻ và hạnh phúc phát ra từ sâu trong lòng, giống như cảnh tượng sau cơn mưa trời lại sáng, mây đen bắt đầu tản đi, ánh sáng từ phía sau lộ ra, xua tan tất cả khói mù trong lòng hắn.

Thật ra Từ Tiềm không có chuyện gì phiền lòng, chỉ có một điều lo lắng duy nhất là hắn qua đây sẽ khiến nàng có thêm phiền phức.

Nhưng nhìn nàng cười thỏa mãn như vậy, Từ Tiềm chắc chắn, hắn tới đây là đúng rồi.

"Vậy ta đi trước."

Đưa lễ vật xong, Từ Tiềm gật gật đầu, chuẩn bị rời khỏi.

A Ngư bỗng nhiên thấy không nỡ, nàng đi tới túm lấy cổ tay áo của hắn theo bản năng, cho dù nàng không biết làm cách nào để được ở với hắn lâu thêm một chút.

Không ngờ Từ Tiềm xoay người quá nhanh, cánh tay chỉ thay đổi một chút biên độ, lại dẫn tới việc A Ngư kéo tay của hắn chứ không phải là cổ tay áo.

Lòng bàn tay tiếp xúc với lòng bàn tay, thân thể Từ Tiềm cứng đờ, A Ngư giống như bị phỏng mà buông lỏng tay hắn ra.

Từ Tiềm nắm chặt bàn tay lại, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi chuồng ngựa.

Hai gò má A Ngư nóng lên, tự biết không thể che giấu được, lúc vòng qua Phi Nhứ nàng lập tức ra vẻ yếu ớt mà oán giận nói: "Trời nóng quá, chúng ta đi nhanh đi."

Lưu tổng quản quan sát vẻ mặt đỏ bừng của tiểu cô nương, lại nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Từ Ngũ Gia, tức giận tới nỗi méo hết cả miệng.

Coi như hắn đã đánh giá cao đạo đức của Từ Ngũ gia rồi!



- --

Rời khỏi chuồng ngựa, Từ Tiềm trực tiếp cáo từ, A Ngư cũng mất hồn mất vía mà đi về phía Đào viện.

Vẫn là do Bảo Thiền gọi nàng lại, nghi ngờ nói: "Cô nương đi đâu vậy? Tiểu công tử vẫn đang chờ người nha."

A Ngư kịp thời phản ứng, khẩn trương đi tìm đệ đệ.

Bị tỷ tỷ bỏ rơi, Sí Nhi khóc một hồi lâu, bây giờ thấy tỷ tỷ quay lại, lập tức vùi vào lòng tỷ tỷ, đệ đệ vô cùng bám người, A Ngư đành phải tập trung mà dỗ dành đệ đệ, ở lại ăn trưa xong rồi nhũ mẫu ôm đệ đệ đi nghỉ trưa, A Ngư mở có thể thở được, bước nhanh về viện của mình.

Dặn dò Bảo Thiền, Bảo Điệp đi nghỉ ngơi, A Ngư đóng cửa phòng ngủ, lại buông màn lụa xuống, lúc này mới hưng phấn mày mở hộp trang sức kia ra.

Mở nắp hộp ra, mặt dây chuyền đá quý màu đỏ cực to nằm trên vải lụa màu đen thiếu chút nữa làm đau mắt A ngư.

Kiếp trước không ai tặng nàng lễ vậy quý giá như vậy, Từ Khác từng tặng nàng Hồng Bảo Thạch, nhưng đá quý Từ Khác đưa tới chỉ nhỏ bằng cái móng tay.

Nâng đá quý lên cao ngắm nghía lại, lúc nàng nhìn từ dưới lên, bất thình lình A Ngư bị nơi có đầu rắn dọa sợ!

Sức lực trên tay yếu đi, mặt dây chuyền Hồng Bảo Thạch "Bụp" một cái mà rơi xuống, rơi trúng mặt A Ngư.

Có chút đau, A Ngư hít một hơi rồi ngồi dậy, quan sát kỹ viên đá quý một lần nữa, phát hiện cái đó quả thật là đầu rắn.

A Ngư hoang mang, vì sao Từ Tiềm lại thiết kế mặt dây chuyền thành mẫu này, có ẩn ý gì sao?

Mặt dây chuyền là để mang trên cổ, trên ngực có một con rắn....

Lòng dạ rắn rết? Rắn rết mỹ nhân?

A Ngư cẩn thận ngẫm nghĩ khoảng thời gian hai người ở chung ở kiếp này một phen, sau đó nàng vô cùng chắc chắn, nàng tuyệt đối chưa từng làm qua chuyện gì khiến Từ Tiềm nghĩ rằng nàng có tâm tư ác độc.

Xem ra sau này khi ở cùng một chỗ, mới có thể hỏi hắn một chút rồi.

Giấu mặt dây chuyền Hồng Bảo Thạch cùng với hộp son phấn hắn tặng chung một chỗ, A Ngư ngọt ngào mà ngủ thiếp đi.

Bên khu chính viện, nhóm người Tào Đình An và Giang Thị vừa dự tiệc trở về.

Lưu tổng quản chuyển cho Hầu gia một ánh mắt "Có việc bẩm báo".

Tào Đình An lập tức nói Giang thị đi nghỉ ngơi trước, hắn mang Lưu tổng quản đến sảnh đường.

Lưu tổng quản thấp giọng bẩm báo một phen.

Tào Đình An đập "Ầm" một quyền lên trên bàn!

Từ tiểu Ngũ khá lắm, lần trước thượng triều không thấy hắn thì do hắn xin nghỉ để tiếp cận nữ nhi, hôm nay trên yến tiệc lại không thấy người, thì ra hắn to gan lớn mật mà tự mình chạy đến đây tìm nữ nhi!

"Việc này còn có ai biết không?" Tức giận xong rồi, Tào Đình An nghiêm mặt hỏi.

Lưu tổng quản nói: "Hầu gia yên tâm, người biết được không nhiều lắm, những người còn lại lão nô đều dặn dò, chắc chắn không ai dám nghị luận sau lưng."

Tào Đình An siết chặt quả đấm từng chút từng chút một, trừng mắt nhìn mặt đất không biết đang suy nghĩ gì.

Lưu tổng quản do dự một chút, vẫn là hỏi thử: "Hầu gia không thích Từ Ngũ gia sao?"

Tào Đình An nhướng mày, nhìn chằm chằm ông: "Có vấn đề gì sao, hắn công khai đùa giỡn nữ nhi của ta, ta còn phải vui vẻ sao?"

Lưu tổng quản cười nịnh nọt nói: "Đương nhiên không phải, đừng nói là ngài, nếu không phải do ngài ấy có thân phận đặc biệt thì lúc ngài ấy mạo muội đến cửa, nô tài lập tức đánh cho hắn một trận."

Tào Đình An hừ hừ.

Vuốt xuôi lông hổ xong, lúc này Lưu tổng quản mới nói: "Nhưng mà, nhìn khắp Kinh Thành, ngoại trừ mấy vị công tử nhà chúng ta, bàn về tướng mạo hay tài năng, có lẽ Từ Ngũ gia có thể đứng đầu bảng, ví dụ như ngài ấy… ví dụ như ngài ấy thật lòng cầu hôn Tứ cô nương, Hầu gia sẽ suy nghĩ kỹ lại sao?"

Tào Đình An kinh ngạc mà nhìn về phía tâm phúc của mình.

Lưu tổng quản sờ sờ cái ót, can đảm nói thêm: "Tứ cô nương là hòn ngọc quý trên tay ngài, lúc lập gia đình nên gả cho người tuổi trẻ, tài năng, tuấn tú, và tôn quý nhất Kinh Thành, ngài nói có đúng hay không?"

Tào Đình An hừ nói: "Đúng thì cũng đúng, nhưng Từ tiểu Ngũ vẫn chưa hẳn là người xứng đôi với A Ngư nhất đâu."

Lưu tổng quản liên tục gật gật đầu: "Đúng vậy ạ, lại nói Tứ cô nương nhà chúng ta vẫn còn nhỏ, nên từ từ chọn, ta chỉ cảm thấy trước tiên ngài nên xem Từ Ngũ gia thành một ứng viên mà suy xét lại."

Đôi mắt Từ Đình An lóe lên một cái, khoát tay nói: "Thôi, không nói tới hắn nữa."

Lưu tổng quản biết điều mà xin cáo lui.

Tào Đình An đi tắm một cái trước, trên bàn tiệc uống quá nhiều rượu, trên đường về phủ Giang thị cũng không chịu cho ông hôn.

Tắm rửa xong, Tào Đình An đi về phía sau viện ôm Giang thị, vuốt ve một phen, thỏa mãn mà ngã người một lúc lâu.

Buổi chiều A Ngư tới tìm đệ đệ, phát hiện phụ thân cũng ở đây.



"Phụ thân." A Ngư cười kêu.

Tào Đình An gật gật đầu, giao nhi tử cho nữ nhi, hắn ngồi trên giường nhìn hai tỷ đệ chơi đùa.

"A Ngư, hôm nay Từ Ngũ gia đến đây à?" Yên lặng nhìn một hồi, đột nhiên Tào Đình An hỏi.

Đôi mắt A Ngư nhấp nháy, cố gắng duy trì dáng vẻ bình tĩnh, ngoan ngoãn nói: "Đúng ạ, nghe nói Ô Sương bị bệnh, biểu thúc đến thăm Phi Nhứ."

Tào Đình An âm thầm nhìn chằm chằm nữ nhi.

Hai kiếp của A Ngư cộng lại cũng không bằng phụ thân sống cả đời, huống chi nàng chỉ có nhiêu đó đạo hạnh, làm sao có thể qua mặt được Tào Đình An?

Tào Đình An càng nhìn chăm chú A Ngư càng lâu, A Ngư càng không được tự nhiên, hai lỗ tai đã bắt đầu hiện ra màu hồng rồi.

Trong lòng Tào Đình An buồn bực, ông hỏi: "Sao tự nhiên con đỏ mặt?"

A Ngư cắn môi, bởi vì không rõ ràng lắm rốt cuộc phụ thân có thái độ gì, nàng lo lắng tới nỗi muốn bật khóc.

Dáng vẻ phạm vào sai lầm thì không dám trả lời mà chỉ biết rơi từng viên lệ kia, giống y hệt Giang thị như đúc.

Tào Đình An không muốn trêu chọc nữ nhi khóc, nghiêng đầu thở dài.

Hắn gọi nhũ mẫu ôm nhi tử ra ngoài.

Nhũ mẫu thuần thục mà ôm Sí Nhi ra ngoài.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của A Ngư trắng bệch, cúi đầu đứng trước giường, chờ phụ thân xử lý.

Tào Đình An nhìn nữ nhi, lại nắm chặt tay của nàng, thấp giọng hỏi: "Sao hắn lại lọt vào mắt xanh của con rồi hả? Bởi vì hắn tặng con một con ngựa quý sao?"

A Ngư lắc đầu.

Tào Đình An thật sự tò mò: "Vậy là vì sao vậy? Bởi vì dáng vẻ của hắn tuấn tú?"

Hừ, nam nhân Từ gia đều là "tiểu bạch kiểm*", khuôn mặt Từ tiểu Ngũ là "bạch" nhất.

(*tiểu bạch kiểm: trong ngữ cảnh này, từ này có nghĩa là mấy tên có bề ngoài trắng trẻo, nhìn có vẻ yếu ớt và nhu nhược.)

A Ngư nghĩ nghĩ, gật gật đầu.

Dù sao nàng cũng không thể nói ra tình hình thực tế, vậy thì thừa nhận bản thân mình thích vẻ ngoài của Từ Tiềm là tốt nhất!

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Tào Đình An: Ngươi là cái tên "tiểu bạch kiểm"!

Ngũ biểu thúc: Đa tạ nhạc phụ đã khen.

Tào Đình An: Cút!

Ngũ biểu thúc cầm tay A Ngư: Tiểu tế* cáo từ, nhạc phụ đại nhân không cần tiễn.

(*tiểu tế: con rể.)
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!