Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang

Từ Tiềm không tính đỡ A Ngư dậy.

Hắn không dám tự xưng là quân tử, nhưng cũng chưa bao giờ làm chuyện cợt nhả nữ tử, hắn vừa mới thấy vị Tứ cô nương này té xỉu trên đất, vốn định đánh thức nàng, không ngờ sau khi tiểu cô nương tỉnh lại, lại cư xử giống như hắn là một tên háo sắc đói khát, ánh mắt đầy cảnh giác.

Chẳng lẽ dáng vẻ của hắn rất giống người như vậy?

Tuy hiện giờ A Ngư tạm thời tin tưởng hắn, đồng ý để nàng đỡ hắn dậy, nhưng lỡ như trong lúc đỡ vô tình đụng trúng chỗ nào của nàng, nàng có thể nghĩ hắn không an phận hay không?

Tình ngay lý gian, vẫn nên tránh nghi ngờ mới thỏa đáng.

"Nam nữ khác nhau, bây giờ ta không tiện chạm vào ngươi, ngươi chờ một chút, nếu nhìn thấy nha hoàn hoặc ma ma thì ngươi nói ngươi không cẩn thận ngã xuống."

Từ Tiềm không chút khách khí mà từ chối A Ngư, nói xong rồi bỏ đi.

Nhưng hắn không đi xa.

Dung mạo xinh đẹp của tiểu cô nương rất dễ bị bắt nạt, phủ Trấn Quốc Công nhiều công tử trẻ tuổi, bọn sai vặt cũng thường xuyên lui tới hoa viên làm việc, Từ Tiềm không có cách nào đảm bảo bọn sai vặt đều là người thành thật.

Đi vào góc, Từ Tiềm núp ở một khóm trúc xanh, theo góc nhìn của A Ngư có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh A Ngư, người ngoài lại không thể thấy hắn.

A Ngư không biết Từ Tiềm đang âm thầm trông coi nàng, nàng tham uống rượu nên mới rơi vào kết cục thảm như vậy, vừa mở miệng cầu xin người ta lại bị hắn lạnh lùng từ chối. A Ngư vừa quẫn bách vừa sợ hãi, nước mắt như suối trào ra ngoài.

Khóc một hồi lâu, A Ngư thử cắn răng ngồi dậy, dùng tất cả sức lực cũng chỉ miễn cưỡng vào bồn hoa bên cạnh, còn những thứ khác thì không làm nổi.

Cô đơn ngồi ở đây, nhớ tới đường tỷ không thấy nàng chắc chắn sẽ đi tìm nàng, có lẽ Từ Quỳnh cũng tới chung, nếu để Từ Quỳnh phát hiện nàng uống trộm rượu, nhất định Từ Quỳnh sẽ châm chọc nàng. Đáng sợ nhất chính là bây giờ hai tay nàng không có sức, lỡ như người phát hiện ra nàng đầu tiên lại là một tên háo sắc xấu xa thì sao?

A Ngư càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng cảm thấy nàng lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, nhìn trái nhìn phải một chút, tuy A Ngư khóc không ra tiếng, nhưng bả vai lại không khống chế được mà run rẩy.

Từ Tiềm âm thầm quan sát thấy, lông mày nhíu chặt, cuối cùng đã đi ra ngoài.

Bóng dáng nam nhân cao lớn tiến về phía cô, A Ngư dụi dụi mắt, mới phát hiện Từ Tiềm đã quay lại rồi.

Nhìn mặt Từ Tiềm lạnh như băng, A Ngư dự định van xin lần nữa nhưng sợ lại bị hắn từ chối nên muốn nói mà không dám nói, trong đôi mắt hạnh rưng rưng tràn ngập tủi thân.

Đột nhiên Từ Tiềm cảm thấy rằng nàng khóc tới như vậy, tất cả đều do hắn làm sai.

"Còn muốn ta đỡ dậy không?" Đứng ở trước mặt nàng, mặt Từ Tiềm hỏi với vẻ lạnh lùng, lỡ như vẻ mặt dịu đi, nàng còn tưởng hắn vui vẻ vì chiếm được lợi ích từ nàng.

Tựa như người sắp chết đuối tóm được mép thuyền, A Ngư nghẹn ngào nhìn hắn: "Muốn!"

Nàng vội vàng nói dường như sợ hắn đổi ý.

Từ Tiềm cúi người xuống, nhỏ giọng nói: "Ta không tiện ôm ngươi đi xung quanh được, kế bên là hòn non bộ, ta mang ngươi qua đó trước, chờ ngươi khôi phục lại sức khỏe thì rời khỏi."



A Ngư liên tục gật đầu, chỉ cần không bị người khác phát hiện hay là bị cười nhạo hoặc ức hiếp, Từ Tiềm mang nàng tới nơi nào nàng cũng đồng ý.

Lúc này, hai tay Từ Tiềm chìa ra, mỗi tay xách một cánh tay của nàng, dùng lực kéo lên.

Động tác như vậy khiến cho hai người ít phải tiếp xúc thân mật nhất nhưng Từ Tiềm phải dùng lực cực lớn mới có thể đỡ A Ngư đứng lên, ở Hầu phủ A Ngư cũng được coi như là được nuông chiều từ bé, da thịt toàn thân còn mềm hơn đậu hủ, bị Từ Tiềm bóp chặt, hai tay nàng như bị hai cái càng cua siêu lớn kẹp lấy, vừa đau vừa nóng.

A Ngư đau buốt nhưng nàng không dám ghét bỏ Ngũ biểu thúc trước mặt, có điều sắc mặt đã trắng bệch, nước mắt tự động rớt xuống đất.

Thật sự là nhịn không nổi nữa.

Dù sao nàng vừa khóc, Từ Tiềm thấy cũng không nghĩ là hắn làm đau nàng, đợi A Ngư đứng vững, hắn nhanh chóng buông tay trái ra, chỉ dùng tay phải nắm một cánh tay của A Ngư: "Như vậy có thể đi chưa?"

Hắn còn chưa nói xong, thân thể A Ngư liền mất căn bằng ngã trái ngã phải.

Từ Tiềm không thể không dùng hai tay đỡ nàng một lần nữa.

Nhưng đi như vậy rất chậm.

Từ Tiềm không muốn bị người khác thấy hắn ở chung một chỗ với A Ngư, không muốn bị hiểu lầm là hắn ức hiếp A Ngư khóc, cho nên hắn dứt khoát di chuyển ra sau lưng A Ngư, hai tay chia ra mỗi tay nắm một bên nách của A Ngư, đồng thời nhấc cả người A Ngư lên giống như nhấc một đứa trẻ, cùng lúc đó, hắn cũng duy trì một khoảng cách sau lưng A Ngư.

"Ngươi không đi được, chỉ có thể làm vậy."

Từ Tiềm thấp giọng nói, lập tức nhanh chóng xách A Ngư đi về phía hòn non bộ.

Mời vừa rồi A Ngư bị đau bả vai, nhưng bây giờ lại biến thành đau hai nách, trong chớp mắt hai tay Từ Tiềm từ càng cua lớn biến thành hai cái đinh ba.

Cuối cùng bị Từ Tiềm đặt lên một tảng đá trong sơn động bí ẩn phía sau hòn non bộ, hai tay A Ngư đau giống như trật khớp, vô cùng đau nhức.

"Ta ra ngoài canh chừng." Không nhìn A Ngư lâu, Từ Tiềm lập tức lùi về bên ngoài sơn động.

A Ngư dựa vào vách sơn động, lặng lẽ khóc như mưa.

Không biết qua bao lâu, A Ngư sợ hãi vì phát hiện bên ngoài quá yên tĩnh, yên tĩnh tới mức giống như không có ai.

"Ngũ biểu thúc" A Ngư ngừng khóc, nhìn ra cửa động hỏi.

Một bóng dáng xuất hiện trước cửa động, bên ngoài truyền tới giọng nói không có cảm xúc của Từ Tiềm: "Chuyện gì?"

Tim A Ngư vừa treo lên cao lập tức hạ xuống, nắm chặt vạt áo hỏi: "Không, không có việc gì, thúc không nói lời nào, con còn tưởng rằng thúc đi rồi."

Từ Tiềm sao lại là người không giữ lời hứa được?

Im lặng một lát, Từ Tiềm nghi ngờ hỏi nàng: "Tại sao ngươi lại uống rượu? Uống nhiều lắm sao?"

Trong sơn động âm u, A Ngư muốn nghe giọng nói của Từ Tiềm để tăng thêm lòng can đảm, nên mới thẹn thùng kể ra chuyện mình ham uống rượu.

Từ Tiềm ngạc nhiên.

Hắn cũng vừa mới uống rượu trái cây của Tiểu Lục, vốn không có một chút mùi rượu nào, vậy mà nàng cũng say được?

Nếu không tận mắt nhìn thấy hai gò má đỏ ửng và dáng vẻ bất tỉnh nhân sự của nàng, nếu không phải lúc Tiểu Lục đưa rượu còn có chất nữ và ngoại sanh nữ ở đó, Từ Tiềm sẽ nghi ngờ nàng đang nói dóc, hoặc là do Tiểu Lục cố ý bỏ vào bên trong rượu một chút thuốc bậy bạ gì đó.

*Chất nữ: cháu gái

*Ngoại sanh nữ: cháu gái bên ngoại

"Xem ra là do tửu lượng của ngươi quá kém, về sau đừng lén uống rượu nữa." Từ Tiềm dùng giọng điệu trưởng bối dặn dò.

A Ngư ngoan ngoãn đảm bảo: "Sau này không uống rượu nữa."

- -

Lúc ấy A Ngư chỉ cảm thấy Ngũ biểu thúc Từ Tiềm là người tốt bụng nhưng chính trực, uy nghiêm nhưng thô lỗ, bây giờ nhớ lại hồi ức về lần đầu tiên hai người tiếp xúc, A Ngư lại cảm thấy có một chút ngọt ngào.



Nàng vẫn rất tò mò tại sao lúc đó Từ Tiềm thích nàng, có thể do sự tiếp xúc vào ngày đó khiến hắn bắt đầu để ý nàng đúng không nhỉ?

"A Ngư, con cười cái gì đó?"

Tận tình khuyên nhủ nữ nhi một hồi lâu, phát hiện nữ nhi lại đang cười trộm, Giang thị nghi ngờ hỏi.

A Ngư vừa nghe vừa nghĩ chuyện khác, chỉ nghe được một chút, lúc này lập tức nói: "Con cười di nương suy nghĩ nhiều quá, không có ai cố ý rót rượu cho con đâu."

Giang thị nhíu mày, nhìn chằm chằm nữ nhi nói: "Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất*, tóm lại từ nay về sau con không được phép dính một giọt rượu nào, càng không thể để lộ chuyện này."

*Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: không sợ việc to tát, chỉ sợ chuyện không may.

Dời sự chú ý của mẫu thân thành công, A Ngư vội vàng đảm bảo là mình sẽ nghe lời.

"Di nương, con muốn ngủ một lát, người ra ngoài trò chuyện với phụ thân đi." Có lẽ do ngửi quá nhiều mùi rượu, A Ngư vẫn không thể hăng hái như cũ, lười biếng nằm xuống, buồn ngủ nói.

Giang thị thay nữ nhi đắp kín mền, dịu dàng nói: "Ngủ đi, con ngủ rồi ta mới đi."

A Ngư đang đắm chìm trong hồi ức giữa nàng và Từ Tiềm, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Giang thị nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ yên của nữ nhi, càng nhìn càng yêu, rồi lại ưu sầu lo lắng.

Tào Đình An đứng yên ở ngoài cửa thật lâu, mới lặng lẽ rời đi.

- -

A Ngư ngủ thẳng tới hoàng hôn, tỉnh lại phát hiện mẫu thân đang nằm úp sấp ở trên bàn không xa, mắt nhắm lại, dường như ngủ không được yên.

A Ngư không tính quấy rầy mẫu thân, nhẹ nhàng mang giày thêu vào, không phát ra tiếng động mà đi ra ngoài.

Đi đến phòng chính, A Ngư ngẩng đầu thấy phụ thân đang đi vào từ ngoài cửa. ngôn tình hoàn

"Phụ thân." A Ngư cười kêu.

Sắc mặt tiểu nữ nhi hồng hào, Tào Đình An cực kỳ vui mừng, liếc nhìn vào phòng trong, thấp giọng hỏi: "Di nương con sao rồi?"

A Ngư khéo léo thay mẫu thân nói chuyện: "Di nương chăm sóc con cả một buổi trưa, lúc này mệt tới mức ngủ thiếp đi."

Tào Đình An biết rõ vì ông đợi Giang thị cả một buổi trưa, bà vẫn chưa ra ngoài.

A Ngư có lòng tác hợp cha mẹ, mắt hạnh xoay tròn, cười đi ra ngoài: "Con về phòng rửa mặt trước, tối nay sẽ quay lại nhận lỗi với phụ thân."

Nói xong, A Ngư nhẹ nhàng cất bước chạy đi.

Tào Đình An bật cười, nữ nhi có tội gì?

Người vừa đi, Tào Đình An nghĩ nghĩ, đi vào phòng trong, vào trong thì thấy Giang thị gối đầu lên cánh tay rồi nằm úp sấp lên bàn, mặt hướng về phía giường.

Nhìn bà vô cùng nhỏ xinh giống hệt hài tử vậy.

Mà còn là hài tử khiến người ta lo lắng, nhìn bà đi, giường lớn như vậy, sao lại không chịu ngủ cùng với nữ nhi? Mẫu thân ruột thì ngại ngùng chuyện gì đây?

Tào Đình An lắc đầu, bước nhè nhẹ qua đó, khom lưng, ôm lấy Giang thị giống như đang ôm một tiểu hài tử.

Giang thị hơi hơi nhíu mi, ngay lúc bị Tào Đình An đặt ở trên giường thì lập tức thức dậy.

Mở to mắt, trên đỉnh đầu là Tào Đình An mang theo vết sẹo hung dữ trên mặt.

Tim Giang thị căng thẳng.

Nhận ra đây là giường của ông, Giang thị lập tức nhìn về phía bên trong.



"A Ngư về phòng rồi." Tào Đình An thu tay lại, ngồi bên mép giường nói.

Giang thị Nghe xong, lập tức muốn ngồi dậy: "Thiếp qua đó nhìn con."

Tào Đình An đè bả vai bà lại, nghiêm mặt theo thói quen: "Nữ nhi có nha hoàn hầu hạ, không cần nàng xem, yên tâm ngủ."

Giang thị không thể nào an tâm, cũng không dám từ chối.

Cả người cứng đờ, bà nghiêng mắt nhìn tuốt về phía ván giường.

Tào Đình An kịp thời phản ứng, thở dài nói: "Nhiều thế hệ Tào gia đều tập võ, từ nhỏ ta đã ở cùng với các tướng sĩ, tính tình không tránh khỏi có chút nóng nảy, so ra thì kém hơn những tên thư sinh nho nhã."

Lông mày Giang thị giật giật.

Tào Đình An nhớ lại chuyện riêng tư mà Thôi thầy lang đã nói, trong lòng đã quyết định, ông cầm tay nhỏ của Giang thị, nói lời xuất phát từ trái tim với bà: "Ta là một người thô kệch, năm đó thấy nàng xinh đẹp lập tức muốn có nàng, không phải nàng thì không được, vậy nên chắc chắn là ta yêu nàng, yêu tới nỗi mỗi ngày đều muốn ngủ với nàng, nhưng nàng luôn luôn khóc, nàng khóc thì ta cảm thấy rất phiền lòng, mỗi khi phiền lòng thì tính tình trở nên hung bạo, cuối cùng hại nàng sợ ta đến tận xương tủy."

Trong lòng Giang thị run rẩy, sao ông lại đột nhiên nói đến những chuyện này rồi vậy?

Tào Đình An nắm tay bà trong vô thức, tiếp tục lầm bầm lầu bầu thêm: "Ta nghe được A Ngư và nàng nói chuyện, buổi trưa ta suy nghĩ một chút. Tính ra Ngô thị nói bậy sau lưng ta tuy là sai sự thật nhưng xét cho cùng là do ta không tốt, không có dịu dàng dỗ dành nàng, nếu ta đối xử đủ tốt với nàng, sao nàng có thể sợ ta được?"

Lúc Giang thị nghe tới đây là hiểu Tào Đình An đang giải thích rồi.

Bà đột nhiên được sủng ái mà lo sợ, không nhịn được mà cầm tay nam nhân: "Hầu gia ngàn lần đừng nên nói vậy, Hầu gia thay thiếp an táng phụ thân, lại cho thiếp một nơi ở tốt khiến thiếp không cần lo âu một ngày ba bữa, cũng không bị trở thành đồ chơi của những tên ăn chơi trác táng, thiếp thật lòng rất cảm kích Hầu gia."

Sợ thì sợ nhưng từ trước đến giờ bà không cảm thấy Tào Đình An để bà thiệt thòi.

"Ta không cần nàng cảm kích, ta chỉ muốn nàng đừng sợ ta nữa." Tào Đình An ngẩng đầu, chăm chú nhìn ánh mắt của tiểu phu nhân: "Ta muốn nàng đối đãi với ta giống như cách những nữ nhân khác đối đãi với phu quân, họ dám nói dám cười, dám nói dám giận, ta muốn nàng coi ta như phu quân mà yêu quý chứ không phải sợ hãi, ta muốn nàng cam tâm tình nguyện thay ta cởi y phục tháo thắt lưng chứ không phải mỗi đêm đều như là chịu hình."

Giang thị ngây ngẩn cả người.

Đây là lần đầu tiên Tào Đình An nói với bà nhiều như vậy.

"Hầu..."

Tào Đình An không khống chế được, dường như là muốn nói ra hết những lời nói đã kìm nén mười mấy năm.

Ông bắt lấy tay Giang thị, đôi mắt đen giống như lửa: "Ngủ cùng ta khó chịu lắm sao? Chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà nàng chưa từng cảm thấy vui sướng sao?"

Lòng bàn tay của ông nóng đến nỗi khiến Giang thị sắp phỏng rồi.

Ánh mắt bà hoảng sợ như một con nai, Tào Đình An bất chợt trở nên điên cuồng, đột nhiên đè bà xuống.

Nếu bà thật sự chưa từng vui sướng, vậy bây giờ ông cho bà cảm nhận!
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!