Editor: Hardys
Làm việc tốt thường gian nan nhưng chỉ có người đoan chính từng trải mới hoàn toàn không thấy hiếm lạ bốn từ này!
Ngã một lần, Tào Luyện cũng không dám dây dưa, biết Giang thị sẽ thuyết phục phụ thân giúp hắn nên Tào Luyện lập tức thúc giục kế mẫu nhanh chóng sắp xếp bà mối đi cầu hôn. Hơn nữa, hắn còn đưa thẳng ngày lành tháng tốt do hắn lựa chọn cho Giang thị.
Ngày hôm đó là giữa tháng năm, dòng chữ màu đen của Tào Luyện được viết trên giấy đỏ: "18 tháng 6".
Dù Giang thị có thiên vị đứa con trưởng này nhưng bà cũng thấy đau đầu: "Cái này, có phải gấp quá rồi không? Đại hôn của Thế tử, lúc thành thân chúng ta phải làm long trọng hơn những người khác, một tháng không đủ chuẩn bị đâu? Cho dù chúng ta có chuẩn bị tốt nhưng gấp gáp như vậy, Quý cô nương có nghĩ lung tung không?"
Lúc trước, Hầu gia phái người đến dò xét lai lịch của nàng, Quý cô nương có thể đã không vui.
Giang thị vô cùng sầu lo.
Tào Luyện nói với vẻ không thèm để ý: "Những thứ này đều là nghi thức xã giao mà thôi. Nàng đã 24 tuổi, không chừng nàng còn chê con chọn ngày quá trễ."
Giang thị:...
Tào Luyện dường như thấy kế mẫu thật sự khó xử, hắn mới thấp giọng nói: "Mẫu thân, bệnh tình Hoàng thượng đã nguy kịch, bất cứ khi nào cũng có thể băng hà. Nếu như chờ qua Quốc tang thì hôn sự của bọn con phải hoãn lại một năm nữa."
Lúc này, Giang thị đã hiểu rõ, hơn nữa bà còn lập tức đứng về phía Tào Luyện.
Một người đã 27, người còn lại cũng 24, số tuổi đều đã quá lớn, không thể nào chậm trễ được nữa!
Thời gian gấp gáp, Giang Thị vừa mời bà mối đến Quý gia cầu hôn vừa gióng trống khua chiêng chuẩn bị sính lễ. May mà vì Tào Luyện lớn tuổi nên Giang thị đã lo liệu sẵn sính lễ cho hắn để đề phòng bất cứ tình huống nào, tuy có hơi gấp nhưng mọi thứ vẫn được chuẩn bị rất đầy đủ và vẻ vang. Còn về phần tổ chức tiệc chiêu đãi, công tử Tào Quýnh vừa thành thân vào tháng ba nên Giang Thị và toàn bộ người hầu trong phủ đều quen tay hay việc, tuy vội vàng nhưng mọi chuyện được sắp xếp rất có bài bản và gọn gàng.
Lúc này, A Ngư cũng đang vội vã thu dọn tất cả hành lý.
Từ Tiềm nói rằng Kiến Nguyên Đế đã hạ lệnh điều Từ Tiềm tới Phượng Dương nhậm chức vào tháng tám, nói cách khác, nửa tháng tới thì ba người nhà bọn họ phải rời khỏi Kinh Thành rồi.
Ngược lại, hành lý của Từ Tiềm và A Ngư vô cùng đơn giản, quan trọng còn có Nguyễn Nguyễn. Nữ nhi chưa đầy ba tuổi lại lần đầu ra khỏi nhà, A Ngư vô cùng lo lắng nàng sẽ không quen đi đường xa rồi không hợp với môi trường mới sẽ bị đau đầu nhức óc gì gì đó, nhưng nếu bảo nàng để nữ nhi ở lại Kinh Thành cho Từ lão thái quân nuôi nấng, A Ngư lại không nỡ.
Hành lý đã được soạn xong, A Ngư đích thân chọn một thầy lang theo cả nhà bọn họ đến Phượng Dương.
Cuối tháng năm, rốt cuộc A Ngư cũng chọn được một thầy lang có chút danh tiếng ở y quán.
Nỗi lo đã được giải quyết xong, thừa dịp cuối tháng Từ Tiềm được nghỉ hai tuần, đôi phu thê mang nữ nhi đến Hầu phủ.
A Ngư đang lo mẫu thân nghe tin nàng rời khỏi Kinh Thành sẽ khóc, ai ngờ nàng vừa đến Hầu Phủ, mẫu thân đã nói với nàng một chuyện vui lớn: "Chao ôi, A Ngư nghe được tin tức mới qua đây hả con? Nhìn mẫu thân bận rộn này, bận tới mức quên phái người đưa tin cho con rồi, đại ca con sắp thành hôn, ngày 18 tháng sau!"
A Ngư:...
Nàng mới không về nhà mẹ đẻ có bao lâu đâu mà đại ca sắp thành hôn rồi?
A Ngư nhìn Từ Tiềm với vẻ mặt khó tin.
Từ Tiềm cũng không biết chuyện.
Cũng không trách được, không phải Từ Tiềm không để ý đại cữu*, chủ yếu là do vị thế của Quý gia quá thấp nên chuyện chung thân đại sự không tạo nên chấn động lớn. Quý gia không khoe với mọi người, còn Giang thị bên Tào gia bận rộn tới mức xoay vòng vòng vốn không có thời gian ra cửa làm khách, các nam nhân lại ít nói cho nên chuyện hôn sự của Tào Luyện vẫn chưa kịp truyền ra ngoài.
*đại cữu: anh rể
"Cô nương nhà ai? Cầu hôn từ lúc nào? Tại sao lại muốn thành thân nhanh như vậy?"
A Ngư có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, nàng giao nữ nhi cho Từ Tiềm ròi kéo cánh tay mẫu thân rời khỏi, hai người đi tâm sự.
Giang thị nói hết những chuyện bà biết cho nữ nhi nghe.
A Ngư nghe xong lập tức kinh ngạc tới mức há hốc mồm.
Quý Minh Phượng, đại ca và Quý Minh Phượng ở bên nhau sao!
Lúc mới nghe được chuyện của Quý Minh Phượng từ miệng mẫu thân thì A Ngư cũng cảm thấy hai người bọn họ không xứng đôi theo phản xạ tự nhiên nhưng sau khi nàng nghe chuyện cũ của đại ca và nàng ấy, A Ngư nhớ lại kiếp trước, bỗng nhiên nàng nghĩ tới một trường hợp.
Sau khi Quý Minh Phương qua đời ở kiếp trước, đại ca vẫn luôn ở một mình, người bên ngoài đều nói đại ca cướp góa phụ của Viên gia rồi bức tử nàng ấy, vì vậy thanh danh đại ca bị hủy hoại, thậm chí không ai chịu gả. A Ngư suýt chút nữa thì tin, bây giờ nhìn tình hình, có thể chân tướng là sau khi Quý Minh Phượng đào tẩu, đại ca mới phát hiện mình rung động với Quý Minh Phượng lại cảm thấy tự trách vì cái chết của nàng ấy nên chần chừ không muốn bước tiếp, cũng vì vậy mà không chịu cưới thê lập thiếp.
Nếu quả thực như vậy thì xem như kiếp này, đại ca và Quý cô nương đã tu thành chính quả.
Quý Minh Phượng tốt như vậy, có thể cùng đại ca sóng vai chiến đấu, A Ngư vô cùng vui mừng thay đại ca.
Sau khi về phủ, Từ Tiềm hỏi nàng vì sao lại có mối hôn sự này.
Lúc A Ngư tâm sự với Giang thị thì người tiếp đãi Từ Tiềm chính là nhạc phụ Tào Đình An.
Trong lòng Tào Đình An cũng không quá hài lòng về Quý Minh Phượng, làm sao có sẵn lòng nói với nữ tế?
Cho nên Từ Tiềm không thể nào biết được chuyện Tào Luyện sắp kết hôn.
A Ngư đương nhiên không thể nói bí mật của đại ca cho hắn nên chỉ nói thân phận hiện tại của Quý Minh Phượng.
Tào Luyện nghe vậy thì chỉ gật đầu.
Hắn vốn không quan tâm thê tử Tào Luyện là loại người nào, nhìn A Ngư vui vẻ như vậy, chứng minh nhân phẩm của vị Quý cô nương kia cũng không tệ.
- ---
Nửa tháng bận rộn đã qua, ngày 18 tháng sáu đã đến!
Không thể không nói, Tào Luyện vì được nhanh chóng thành thân mà không thèm để ý gì cả cũng không suy xét đến thời tiết mùa hè.
Trời tháng sáu, thời tiết thay đổi thất thường, hôm qua vẫn là nắng xuân rực rỡ, hôm nay đã nổi lên mưa to gió lớn, sấm chớp vang dội.
Mưa to khiến mọi thứ rất bất tiện nhưng mọi thiệp đã phát ra ngoài nên Bình Dương Hầu phủ vẫn đãi khách như thường.
Tào Luyện đã sớm cưỡi ngựa đi đón dâu, một tay nắm chặt dây cương, một tay cầm dù màu đỏ do Giang thị sai người đi tìm vào nửa đêm qua.
Loại thời tiết xấu như này, dân chúng đều chẳng muốn ra cửa xem náo nhiệt nhưng mà vẫn có vài người đi ra, ai cũng cho rằng vẻ mặt tân lang sẽ ủ rũ không vui, rốt cuộc khi dân chúng nhìn từ dưới ô dù nhìn lên đã thấy khóe miệng tân lang cong cong, trong đôi mắt đen láy ngập tràn ánh sáng rạng rỡ tựa như không hề ngại thời tiết không tốt.
Có thể thấy tân lang cực kỳ hài lòng về tân nương!
Choàng tia chớp trên vai, dẫm đạp lên tiếng sấm, đội ngũ đón dâu đã đến trước cửa Quý gia.
Quý gia thì thảm hơn nhiều, họ mời khách rất nhiều nhưng nhà quá nhỏ mà còn vì mưa gió bão bùng nên khách dự tiệc đành phải chen chúc trong nhà, chật chội tới mức một giọt nước cũng không thấm qua được.
Ngay tại lúc có người nhịn không được mà nói thầm rằng: "Có phải mối hôn sự này là điềm xấu hay không?" thì theo sau vài tiếng sấm là những hạt mưa dần vơi đi và tạnh hẳn!
Mặt trời còn chưa xuất hiện trở lại nhưng loại không khí tươi mát và vui sướng sau cơn mưa khiến các tân khách nở nụ cười.
"Ông trời đã bị tấm lòng của thế tử làm cảm động, tạm thời ngừng mưa để chúc mừng bọn họ!"
"Đúng vậy, nếu không sao lại sớm không ngừng, trễ không ngừng mà tới lúc Thế tử gia đến thì ngừng chứ!"
Giọng nói các vị khách không nhỏ, Tào Luyện đều nghe thấy được, hắn ngửa đầu nhìn trời chỉ thấy từng đám mây đen đã dần tản ra và thay vào đó là những tia nắng đang b ắn ra bốn phương.
Hết mưa rồi, mọi chuyện lập tức suôn sẻ hơn, Tào Luyện thuận lời ôm Quý Minh Phượng đang che khăn voan vào kiệu hoa.
Nếu trận mưa này không tạnh một cách kỳ diệu như vậy thì giờ lành lên kiệu hoa cũng không được phép chậm trễ, chỉ sợ tới lúc xong xuôi thì giá y của Quý Minh Phượng cũng đã bị ướt nhẹp.
Phía bên Hầu phủ, khách khứa đến Tào gia uống rượu mừng cũng đã trò chuyện say sưa rồi.
Giang thị nghe tiếng cười nói của khách khứa bên ngoài, bà hơi đẩy nhẹ bả vai Tào Đình An trên xe lăn và khẽ nói: "Chàng xem đi, ông trời cũng nghĩ cuộc hôn nhân của Thế tử gia là điềm tốt nha."
Tào Đình An hừ hừ.
Nhưng mà thông qua chuyện hiện tượng may mắn kỳ lạ này khiến tâm tình của ông tươi sáng không ít.
Mọi người vừa ăn bánh uống trà vừa tán gẫu, chờ hơn nửa canh giờ, đội ngũ đón dâu đã trở lại.
A Ngư nắm tay nữ nhi đến tiền viện xem người mới vào cửa.
Trong viện tấp nập người, vóc dáng Nguyễn Nguyễn lại thấp chỉ có thể nhìn thấy toàn là bóng lưng.
Nguyễn Nguyễn không vui, mở to mắt nhìn xung quanh, chợt Nguyễn Nguyễn thấy một bóng dáng quen thuộc.
"Phụ thân, phụ thân!" Nguyễn Nguyễn lớn tiếng kêu lên.
Khách đông nhưng Từ Tiềm vẫn nhận tiếng nói non nớt của nữ nhi.
Hắn nhìn về phía bên nữ quyến, liếc mắt đã thấy A Ngư trong đám người, nữ nhi đứng bên cạnh nàng vừa nhảy nhảy vừa vẫy tay về phía hắn.
Từ Tiềm lập tức đi tới.
"Phụ thân ôm con đi, con muốn nhìn cữu cữu!" Nguyễn Nguyễn nói với giọng gấp gáp.
A Ngư nhìn Từ Tiềm bằng ánh mắt bất đắc dĩ. Nàng không dám ôm nữ nhi lên vì sợ mình không đủ sức, ngộ nhỡ người chung quanh đụng vào nàng, lỡ như nàng sảy tay làm ngã nữ nhi thì phải làm sao đây?
Đương nhiên Từ Tiềm sẽ thỏa mãn yêu cầu nhỏ của nữ nhi.
Hắn đưa cho A Ngư một ánh mắt ý bảo "không sao" rồi sau đó bế nữ nhi lên dễ như trở bàn tay.
Vóc dáng Từ Tiềm cao lớn, một tay Nguyễn Nguyễn vịn đầu phụ thân, một tay vô thức nắm chặt ngọc bội trên eo mình. Sau khi một tràng âm thanh pháo nổ "đùng đoàn" qua đi, khói trắng ngoài cửa được gió thổi tan đi bớt, một đôi nam nữ mặc đồ đỏ, nam nhân đang dắt tay nữ nhân trùm khăn đỏ trên đầu đi về phía trước.
Nguyễn Nguyễn lập tức cong ánh mắt, vừa chỉ vào tân lang vừa gọi mẫu thân nhìn: "Mẫu thân nhìn kìa, cữu cữu trở lại rồi!"
A Ngư hơi kiễng chân lên, quả nhiên nàng thấy đại ca Tào Luyện.
Ngoài cửa vẫn còn tiếp tục đốt pháo, trong tiếng nổ của pháo, rốt cuộc ánh mặt trời đã xuất hiện xuyên thấu qua những áng mây đen, chiếu sáng toàn bộ Bình Dương Hầu phủ.
Chẳng những A Ngư thấy được sự hăng hái của đại ca Tào Luyện dành cho đại tẩu Quý Minh Phượng vừa được gả tới mà còn thấy Nhị ca, Nhị tẩu và Sí đệ. Nàng thấy phụ thân uy nghiêm đang ngồi nghiêm chỉnh cùng với mẫu thân dịu dàng rồi lại nhìn Từ Tiềm tuấn tú, điềm tĩnh đứng bên cạnh nàng, trong ngực hắn là nữ nhi đáng yêu, hoạt bát.
A Ngư nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu để cảm nhận trọn vẹn không khí tươi mát sau cơn mưa.
Tốt quá, cuộc sống như vậy thật sự rất tốt.