"Tiểu thư, tiểu thư!"
Lồng ngực bị người ta ấn mạnh mấy chục cái, nàng khó khăn mở mắt ra, phun một ngụm nước rồi ho sặc sụa, nàng thở hổn hển, cả người không còn một chút sức lực nào.
Châu Ân Hoan khó khăn nhìn về phía trước, đối diện nàng cũng có một người gặp tình cảnh y hệt. Người ở đối diện có vẻ như nặng hơn, cô ấy đang phải hô hấp nhân tạo, người hô hấp cho cô ấy cũng rất quái dị, bộ đồ y mặc có kiểu dáng xa xưa giống hệt mấy vở tuồng cổ trang cải lương.
Nàng trút sức lực cuối cùng để quan sát, cuối cùng trong mắt là một mảng tối đen.
Hình như nàng lại mất đi ý thức rồi.
Châu Ân Hoan không biết nàng đã ngất đi bao lâu, lúc tỉnh dậy cũng chẳng biết trời trăng mây gió gì.
Nàng chỉ thấy trước mặt rất nhiều cô gái mặt một kiểu quần áo giống nhau, trên mặt người nào cũng tràn ngập vẻ lo lắng, sợ hãi còn đan xen một chút mừng rỡ. Nàng nhìn bọn họ, rồi lại nhìn một vòng căn phòng nàng đang ở.
Căn phòng này rất rộng, từng trụ cột được trạm khắc tinh xảo, uốn lượn xoay vòng, đồ vật bày biện trong phòng cái nào cũng toát lên một vẻ thanh tao, kiểu dáng thì rất giống mấy món đồ cổ trong bảo tàng.
Một người nọ vén màn lụa lên, đỡ nàng dậy, cô ấy chậm rãi bón từng muỗng thuốc vào miệng nàng.
"Cảm ơn, cảm ơn cô đã chăm sóc tôi, xin được hỏi quý danh để sau này báo đáp." Nàng nhìn người trước mắt với đôi mắt rưng rưng, phải nói rằng nàng cực kì biết ơn người trước mặt. Cô ấy cứu nàng một mạng còn tận tình chăm sóc.
Khác với dự liệu của Châu Ân Hoan, người trước mắt lộ ra vẻ mặt kinh hãi, chén thuốc trên tay cô ấy cũng rơi xuống đất vỡ toang.
Khóe mắt cô ấy trào ra một hàng nước mắt.
"Tiểu thư... tiểu thư quên nô tì rồi ư?"
"Tiểu thư gì?" Nàng không hiểu mô tê gì cả.
Người không nhớ gì thật sao?"
Nàng ngẫm nghĩ một chút, lặng im một khoảng lâu. Sau đó dường như trong đầu lóe lên một ý gì đó, nàng vội vàng bảo cô gái trước mặt mang gương đến cho nàng, cô gái kia lau nước mắt cũng ngoan ngoãn nghe theo lời nàng.
Châu Ân Hoan cầm gương trên tay khẽ run run, phản chiếu trong ánh gương bạc là khuôn mặt thanh tú, đường nét rõ ràng, da trắng, mắt sáng, còn có nét thơ ngây của một thiếu nữ, thoạt nhìn rất thanh tú.
Nhưng mà gương mặt này đâu phải của nàng?
Tay Châu Ân Hoan run đến nỗi không cầm được gương nữa, chiếc gương rơi xuống giường.
"Ta... ta... là... ai?" Môi nàng run rẩy, lắp bắp hỏi.
"Người là Châu tiểu thư, đích nữ duy nhất của Phủ Tể Tướng - Châu Ân Hoan. Người từ nhỏ đã được cả nhà yêu thương, tài nghệ tinh thông, thanh cao khí chất, thế gia quyền quý..."
Nàng nghe người kia ca tụng mà cả đầu ong ong.
Châu đại tiểu thư là cái quái gì?
Phủ Thừa Tướng là cái chốn nào?
"Ngươi là?" Nàng tiếp tục hỏi.
"Nô tì là A Tố, nô tì theo tiểu thư từ nhỏ, một bước cũng không rời. Năm tiểu thư năm tuổi, nô tì đã ở bên cạnh hầu hạ, đến giờ cũng được mười hai năm rồi. Tiểu thư, đừng quên nô tì mà." A Tố gào lên, nước mắt như mưa.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
Châu Ân Hoan nghe A Tố nói mà chẳng hiểu gì, trong đầu cũng không có một chút ký ức nào. Cảnh mà nàng nhớ nhất, chắc là cảnh tượng chiếc xe máy thân yêu nát tan rơi xuống sông.
Khoan đã...
Người bị tai nạn đâu chỉ có mình nàng.
Chẳng phải Cố Tử Yên cũng ngồi sau xe sao?
Theo kinh nghiệm nhiều năm đọc ngôn tình thì trăm phần trăm là nàng xuyên không rồi. Nhưng mà không biết nhỏ Tử Yên kia có xuyên cùng nàng không, hay là xuyên thẳng xuống mười tám tầng địa ngục rồi.
"Vị rơi xuống nước cùng ta đâu rồi?"
Châu Ân Hoan nhớ lại, lúc nàng tỉnh dậy phun một ngụm nước ra, nàng thấy trước mặt cũng có một người nữa cùng cảnh ngộ.
Biết đâu người đó là Yên Yên.
"Tiểu thư còn quan tâm ả ta ư?" A Tố tức giận nói.
Nàng nhìn A Tố một cách khó hiểu.
"Chẳng phải ả ta cùng người tranh chấp, sau đó đánh nhau khiến cả hai người cùng rơi xuống hồ Hương Liên sao?"
Ồ!
Nếu xét về phương diện tai nạn sáng nay, lực xe tải tông mạnh khiến nàng và chiếc xe thân yêu rơi xuống sông thì không lý nào Tử Yên còn ở trên cầu được. Xét về phương diện hai vị tiểu thư rơi xuống nước này, cũng có hai người, cũng rơi xuống nước, nàng xuyên vào cái thân thể này thì rất có khả năng thân thể còn lại Tử Yên cũng được xuyên vào.
"Cô nương tranh chấp với ta là ai?" Nàng tiếp tục thăm dò.
"Ả ta là Nhị tiểu thư của nhà Binh Bộ Thượng Thư – Cố Tử Yên. Người và ả ta trước giờ cứ như nước với lửa. Gặp nhau lúc thì tranh chấp, lúc thì phân thắng bại. Nhưng nô tì không hiểu nổi, giao hảo hai phủ Châu - Cố rất tốt nhưng tiểu thư và ả ta lại không như thế." A Tố nói.
Thân phận cũng khá lắm.
Nàng tung màn vội vã bước xuống giường.
"Bây giờ Cố tiểu thư đang ở đâu, mau đưa ta đến gặp nàng ấy."
A Tố thấy nàng đột nhiên bật dậy thì hoảng hốt không nguôi, van xin nài nỉ nàng đủ kiểu. A Tố luôn miệng nói nàng mới tỉnh lại chưa được khoe không thể nào tiếp tục đánh nhau với Cố tiểu thư kia.
"Tiểu thư! Hu hu, xin người hãy nghỉ ngơi, người vừa tỉnh cơ thể còn yếu, huống hồ qua đó đánh lén người ta cũng đâu có vẻ vang gì?" A Tố đi bằng đầu gối ôm lấy một chân của Châu Ân Hoan.
Đánh lén ư? A Tố này nghĩ nàng là loại người gì chứ. Nếu họ Cố kia không phải là Cố Tử Yên xuyên vào thì Châu Ân Hoan nhất định bóp mũi cho ả ta ngạt thở chết luôn, tội tình gì phải ra tay đánh đấm.
Sau một hồi ra uy, vờ nổi giận cuối cùng nàng cũng được A Tố đưa đi tìm Cố tiểu thư. Nói là đi tìm chứ thật ra là đi sang hậu viện phía Đông kế bên cái hậu viện nàng ở. Nàng lẳng lặng bước vào phòng đã thấy cặp mắt của vị Cố tiểu thư dán vào người nàng.
Một cảm giác quen thuộc ập tới, cái ánh mắt chín năm kia nàng không thể nào quên được, cho dù là diện mạo bây giờ đổi khác thì cũng chẳng thể nhầm lẫn được. Dường như người kia cũng cảm nhận được giống như nàng, đôi mắt ánh lên một chút thất thần phần còn lại là đầy ý vui mừng.
"Bọn ta đây chính là phe phản diện..." Châu Ân Hoan nhìn thẳng vào mắt Cố tiểu thư rồi cất giọng nói.
"Đẹp ngất ngây ôi chết điếng lòng người." Người kia không cần suy nghĩ vội đáp ngay.
Cố Tử Yên!
Đúng là Cố Tử Yên!
Cái slogan gàn dở này chỉ có hai người bọn họ nghĩ ra trong mấy lúc đùa giỡn. Ở thế giới này, tuyệt đối không có kẻ biết được.
Châu Ân Hoan nhào tới ôm chầm lấy Cố Tử Yên để lại A Tố ngơ ngác nhìn.
"Là... mày sao? Hoan Hoan?" Cố Tử Yên hơi run dường như là xúc động.
Châu Ân Hoan gật đầu lia lịa, định mở miệng nói nhưng mà ở đây có đông người quá. Những chuyện cả hai nói không phải là chuyện của người thế giới này nên hiểu.
Cố Tử Yên dường như hiểu ý, ra lệnh cho tất cả mọi người trong phòng lui ra.
A Tố cũng bị Châu Ân Hoan bắt lui.
Sau đó hai người liền thì thầm, rũ rỉ to nhỏ với nhau.