Diệp Tịnh Y sắc mặt đen lại, trừng mắt nhìn cô.
"Đồ điên"
Đám người kia không hiểu gì, cũng không tiện hỏi, sự chú ý nhanh chóng dồn lại vào người bị rắn cắn, nhìn người đàn ông sắc mặt hết xanh lại trắng, đau đớn dưới nền đất, có chút không nỡ.
Cuối cùng là cứ hai người thay phiên nhau dìu người kia đi tìm lá thuốc.
Đối với việc này Tống Mịch không để tâm, dù gì cũng là bọn họ mệt không phải cô.
Tống Mịch vén cỏ đi lại phía hố đất, quỳ xuống một chân quan sát, bàn tay sờ nhẹ lên mặt đất.
Đất được chăm sóc rất tốt ,độ ẩm đủ, rất xốp, thậm chí còn có bùn, mang chút mùi hôi thối.
Không khó hiểu khi cây cỏ nơi này phát triển như vậy, đi dưới tán cây không thấy chút ánh mặt trời.
Đột nhiên Tống Mịch cảm thấy trước mắt mờ đi, mặt đất hơi động đậy, ở giữa lẫn trong bùn đất lộ ra một mặt người đang phân hủy, đôi mắt trắng dã với con ngươi bẩn thỉu mờ trừng trừng nhìn về phía cô.
Tống Mịch hơi giật mình đứng thẳng dậy, chớp mắt một cái rồi nhìn lại, bộ mặt kia đã biến mất.
Cô nhíu mày, rút kiếm khẩy khẩy mặt đất, một tiếng hét kêu lên.
Tống Mịch quay đầu nhìn, có một người rơi xuống hố đất.
Người đó hơi bất ngờ, bộ mặt ngơ ngác làm mấy người xung quanh phá lên cười, hắn ta không hiểu gì cũng cười lấy lệ.
Người kia đứng dậy muốn trèo lên, bước được vài bước chân liền hụt chân, nhấc chân lên là đất nhưng nhiều hơn là phần bùn màu đen bám vào giày, mùi cực kì hôi thối và buồn nôn, lan nhanh trong không khí.
Mấy người bên trên nhanh tay lấy mũi bịt lại, có người không nhịn được chạy ra sau gốc cây nôn thốc nôn tháo.
Người kia cố gắng bịt mũi, lấy giày quẹt xuống nền đất muốn lau sạch thứ bẩn thỉu kia đi.
Dưới đất lộ ra thứ gì đó cứng cứng, trắng xám.
Một lớp đất nữa được quẹt đi, thứ cứng cứng kia lộ ra.
Là nửa cái đầu người.
Đám người bên trên sợ hãi hét toáng lên, đột nhiên dưới lòng đất chui lên một con rắn nhỏ, toàn thân màu đen tuyền.
Đôi mắt đỏ nhìn về phía người kia, giây sau liền đớp tới, con rắn nhỏ nhắn cắn đứt lớp biểu bì chui vào cơ thể người kia, lằn lên rồi biến mất.
Cảnh tượng này đều được mọi người nhìn thấy, ai nấy cứng đờ người nhìn người kia nằm giãy dụa trên nền đất.
Vô số con rắn nhỏ chui lên từ lòng đất, lao đến cắn xé người kia.
Một người hét toáng lên, bỏ chạy.
Tống Mịch đứng im bất động nhìn chằm chằm đám rắn nhỏ, một bàn tay dùng sức kéo cô đi.
An Tố sợ đến phát khóc, gương mặt tái mét, nước mắt ướt đẫm gương mặt nhỏ nhắn, toàn thân run rẩy, chạy thục mạng, bàn tay siết chặt tay cô đến ửng đỏ.
Tống Mịch: "........"
Cô nương, ta còn chưa bắt được con nào.
Thịt rắn ăn không tồi đâu.
Cô như vậy không sợ lũ rắn tổn thương sao!?
Đám người chạy đến khi sức cùng lực kiệt mới dừng lại, ngồi xuống nền đất thở hồng hộc.
Dù đã an toàn, An Tố vẫn nắm chặt tay Tống Mịch.
Cô nhìn quanh, người kia nãy bị rắn cắn vẫn được hai người khác đỡ chạy phía sau.
Hai người kia khi đến nơi liền gục xuống, người trên vai mặt không một giọt máu như xác chết ngã xuống nền đất.
Đến khi bình tĩnh lại mọi người nhìn nhau, sắc mặt ai nấy vẫn chưa hết trắng bệch, con ngươi chứa đựng kinh hãi, không tin vào những gì mình thấy.
"Đó là loài rắn gì chứ?"
"Chưa bao giờ thấy"
"Sao có thể đáng sợ như vậy!"
"Dọa chết tôi rồi, mẹ ơi."
"Tôi muốn móc mắt, cảnh tượng khi nãy quá khinh khủng"
"Hu hu, tôi muốn về nhà.
Đây là nơi quỷ nào chứ?? Đáng sợ quá hu hu hu"
An Tố ngồi gục xuống, mồ hôi chảy dài bên thái dương, hai má đỏ ửng, cuối cùng cũng cạn sức buông tay Tống Mịch.
Một câu hỏi vang lên làm cảnh tượng đột nhiên im lặng.
"Rắn sẽ không chui vào người anh ta chứ?"
Người đặt câu hỏi là một thiếu nữ, mọi ánh mắt hướng về phía người đàn ông mặt mày trắng bệch bên kia.
Mọi người xung quanh liền lập tức tránh xa, ngưng động quan sát người kia.
Không biết qua bao lâu.
Người bị rắn cắn khi nãy bỗng sủi bọt mép, con ngươi co lại nhỏ như đầu kim, thất khiếu chảy máu không ngừng.
Tống Mịch nhíu mày, không nhiều lời, nắm cây kiếm bên eo đi về phía người kia đang lăn lộn trên nền đất, ánh mắt đau đớn hướng bọn họ cầu cứu.
Kiếm còn chưa rút, Diệp Tịnh Y liền lao ra, gào lên.
"Cô muốn giết hắn?"
"Đau dài không bằng đau ngắn, so với để hắn thống khổ thì thà cứ giết chết hắn luôn lúc này"
"Nhưng đây là mạng người, hơn nữa cũng chưa chắc là cùng loài rắn"
"Nếu là cùng loài thì sao, ở đây nhiều người như vậy có thể sẽ chết vì hắn.
Cô muốn dùng mạng bây nhiêu người để đổi lấy một người?"
Những người kia nghe vậy biến sắc mặt, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo nhìn người kia.
Bọn họ còn phải thoát khỏi đây, sao có thể vì một người không quen biết mà chết tại đây.
Diệp Tịnh Y nhìn biểu cảm của mọi người, rồi gương mặt đắc ý của Tống Mịch, trong lòng dâng lên sự phẫn nộ cực điểm, gào lên.
"Người này có ân với tôi, cô không thể giết"
"Được thôi, cô có tình có nghĩa như vậy thì cứ để hắn ta đau đến chết đi"
Vừa dứt lời, người kia mở miệng rộng, ánh mắt trắng dã, toàn thân co lên.
Một vật gì đó dài dài nổi lên qua lớp áo, tiền gần về phía cổ họng muốn thoát ra ngoài.
Con rắn vừa ló cặp mắt đỏ ra khỏi miệng, một đường kiếm sắc bén đã cắt đôi cái cổ, cơ thể con rắn cũng vì thế bị tách đôi.
Con rắn giãy giụa một hòi rồi nằm im bất động.
Tống Mịch thu kiếm, một tay vỗ vỗ An Tố nôn thốc nôn tháo dưới gốc cây.
Được vài phút đợi cô ấy trấn tĩnh, Tống Mịch cất bước đi tiếp, không để ý đám người bên kia vẫn đang trợn mắt há mồm kinh sợ cảnh vừa rồi.
An Tố hai tay dựa vào tường, hít vài ngụm khí lạnh trấn an bản thân, run rẩy từng bước đứng dậy đi theo.
Đám người kia không muốn ở cùng xác chết cũng lấy tức lật đật chạy theo.
Tống Mịch đi rất nhanh, đi sâu vào trong rừng ánh sáng ngày càng ít, khung cảnh âm u, lạnh lẽo khiến người khác không chịu nổi mà rùng mình.
Mọi người đều rất mệt, tốc độ dần chậm lại, chỉ có An Tố từ đầu tới cuối luôn theo sát cô.
"Này, nghỉ chút đi.
Không đi nổi nữa rồi"
Cô quay đầu nhìn người kia, là người hỏi cô sao lại máu lạnh vô tình.
Tống Mịch không hề khách khí bổ vào mặt hắn.
"Anh là tổ tông hay là má tôi của tôi mà bắt tôi làm theo ý anh? Hơn nữa tôi bắt anh đi theo tôi sao? Đồ thiểu năng"
Người nộ á khẩu, không nói nên lời.
Tống Mịch tiếp tục bỏ đi.
Đám người kia nhìn nhau, có nên theo hay không? Theo thì thái độ cô ta quá sức kiêu ngạo, không coi bọn họ là người cùng một đoàn nhưng nếu không theo....nơi này đáng sợ như vậy, bọn họ tay không tấc sắc, không gặp quái vật thì vẫn còn lũ cướp....
Những người này đều nghĩ cô máu lạnh vô tình nhưng không thể không đi sau cô.
Có những người chính là như vậy, rõ ràng là bản thân theo đuôi người khác để được che chở, bảo vệ nhưng lại ở sau lưng người ta hoa chân múa tay.
Đáng tiếc, cái này chỉ dành cho người tốt.
Cô không phải người tốt.
Bọn họ tìm thấy một dãy nhà bỏ hoang, bên trong rất rộng cũng rất nhiều phòng.
Lớp sơn trắng tinh có chút rợn người, bọn họ không vào sâu mà chỉ ở bên ngoài nghỉ ngơi.
Có vài người muốn đi xung quanh tìm chút đồ vật còn sót lại, biết đâu hữu dụng, trong đó có Diệp Tịnh Y.
Tống Mịch tìm một góc ngồi xuống, An Tố đang phân vân không biết nên ngồi đâu, thấy cô ngồi xuống lập tức chạy lại ngồi bên cạnh.
An Tố cảnh giác đảo mắt nhìn quanh, nhẹ thở dài, rồi quay sang quan sát Tống Mịch, đôi mắt cún con chớp chớp.
"Chị thật đặc biệt"
"Tất nhiên, tôi là tiên nữ hạ phàm"
"......" Chị đẹp thì đẹp thật nhưng ý cô không phải như vậy!!
"Không phải, ý em là ở bên chị rất thoải mái, rất khác"
"Khác chỗ nào?"
"Haizz, em nói chị cũng không tin.
Nhưng thôi em cứ nói vậy.
Thực ra em có thể nhìn thấy những thứ con người không nhìn thấy...giống như những thứ không sạch sẽ"
Tống Mịch có chút hứng thú, không ngờ ở đây còn gặp người có mắt âm dương, còn biết nấu cơm.
An Tố nói tiếp.
"Thực ra không phải lúc nào cũng nhìn thấy chỉ là thi thoảng, chỉ có những chỗ nào tà khí tụ nhiều em mới thấy.
Khi nãy ở bên cái hố, tà khí rất rất dày, bao phủ toàn bộ.
Mọi người xung quanh cũng bị tà khí bao quanh, nhưng chỉ có chị là không, thực ra là có nhưng tà khí lại gần chị rồi lập tức tránh đi"
"Hơn nữa, ở bên cạnh chị rất dễ chịu, kiểu như máu trong cơ thể được lưu thông vậy"
Tống Mịch gật gật đầu.
Cái này cô biết, là tác dụng từ nhẫn không gian của Mặc Hoành giúp linh khí luôn bao quanh cô, tuần hoàn mạch máu.
Tà khí không dám lại gần có lẽ trên người cô còn lưu khí tức của Mặc Hoành.
Có sủng vật quyền cao chức trọng thật là tốt!
Tống Mịch không còn Linh lực, là người thường những cái như vậy cô tất nhiên không thấy.
Một người có con mắt âm dương bên cạnh cũng không tệ.
An Tố chợt nhận ra mình nói hơi nhiều, chỉ lảm nhảm mà quên mất người đối diện, hơi cúi đầu quan sát Tống Mịch.
Vẻ mặt cô rất thản nhiên, khóe miệng còn hơi cười cười, không phải vẻ mặt mỉa mai, chế giễu như những người khác, An Tố ngạc nhiên.
"Chị hiểu em nói gì?"
"Tất nhiên"
Không những hiểu, chị sợ chị nói ra dọa em chết khiếp.
Tống Mịch nhìn sắc mặt An Tố tái xanh, đưa cô một quả táo rồi đứng dậy đi sâu vào bên trong, trước đo còn dặn.
"Đừng đi theo"
An Tố không hiểu gì nhưng vẫn rất nghe lời, ngồi im một chỗ nhìn bóng lưng Tống Mịch.