Khi ông Cẩn đi vào, mặt mày đen sầm gọi Tống Mịch lên thư phòng, mà bà Cẩn đi sau mỉm cười vô tội.
Tống Mịch biết trước sẽ như vậy, chậm rãi gặm nốt miếng sườn rồi mới chạy lên tìm ông Cẩn.
Bước vào thư phòng, ông Cẩn ở bàn làm việc ngồi xem một sấp tài liệu, trán nhăn lại suy nghẫm, thấy cô liền bỏ xuống, day day trán.
"Con có biết cậu ta là MJ?"
Tống Mịch rất tự nhiên ngồi xuống ghế sofa, rót một tách cafe, chầm chậm nhắm một chút, thong thả trả lời.
"Con biết"
"Vậy có biết cậu ta bị vô số tổ chức đuổi bắt?"
".....biết ạ"
Ông Cẩn nhìn con gái nhìn lằng lặng trả lời, ánh mắt luôn bình tĩnh kín đáo mà thở dài.
"Mịch Nhi, ta biết con rất thích cậu ta nhưng MJ rất nguy hiểm, ở cạnh cậu ta con sẽ trở thành mục tiêu bị truy bắt của những thế lực đó.
Con nói xem, làm sao ta có thể để con mạo hiểm như vậy?"
Cô nhẹ nhàng đăt tách café xuống bàn, ánh mắt bình thản, tự tin đối diện với ông Cẩn, chân thành.
"Con yêu Ngạo Đường.
So với nguy hiểm, con sợ rời xa anh ấy hơn.
Con không quan tâm anh ấy thế nào, cũng không cần biết anh ấy đã làm những gì.
Nhưng ngay từ lần gặp đầu tiên, con đã quyết ai dám dộng vào một sợi tóc của anh ấy, con sẽ khiến họ dùng mạng để trả.
Ba, con muốn anh ấy "
Anh chỉ có thể thuộc về cô, người khác cũng đừng nghĩ tới.
"Mịch Nhi, đừng có cứng đầu." Ông Cẩn đập mạnh tay xuống bàn "Con xảy ra chuyện, có từng nghĩ tới mẹ con và ta sẽ thế nào không?"
"Con biết ba lo cho con, sợ chuyện như ngày đó lại tái diễn.
Nhưng con không phải là cô bé 5 tuổi ngày đó nữa, con biết bảo vệ bản thân, đánh không lại thì chạy.
Dù Ngạo Đường có nguy hiểm thế nào, con cũng có thể đứng bên cạnh anh ấy"
Nếu con đường phía trước chông gai, cô sẽ săn phẳng rồi cho anh một con đường rải cánh hoa tới tận chân trời.
Ông Cẩn siết chặt tay, hơi kinh ngạc nhìn cô, muốn quát nhưng không nỡ.
"Bây giờ, các thế lực ngầm nhao nhao tìm cậu ta, con giữ lại bên mình, vừa hại cậu ta, vừa hại chính mình.
Mịch Nhi, buông tay đi"
"Ba, con hứa không bao giờ làm việc mình không nắm chắc, tuyệt đối sẽ không để bản thân bị thương.
Ba đừng lo, tin con đi.
Con trưởng thành rồi, biết mình đang làm gì, sẽ không đẩy Cẩn gia vào vòng nguy hiểm, bảo vệ mọi người thật tốt"
Nhìn bộ dạng kiên quyết, cố chấp thậm chí điên cuồng của con gái khiến ông nhận ra con gái lớn rồi, vươn cánh bay lượn tìm kiếm khoảng trời của riêng mình rồi.
Dựa người vào lưng ghế, ông thở dài bất lực.
"MJ là người đứng đầu danh sách đen quốc gia, tài năng cùng trí tuệ phải nói là kinh người.
Một người toàn thân mang tai họa, người khác tránh còn không được.
Con vừa ý cậu ta ở điểm nào vậy?"
"Chỉ cần là anh ấy, cái gì con cũng vừa ý"
Cuối cùng ông Cẩn bị cô thuyết phục, phải nói là lòng yêu thương con gái quá lớn làm ông mềm lòng, cũng chấp nhận 2 ngươi bên nhau, nhưng vẫn lo lắng cho an nguy của Tống Mịch, dặn dò cô đủ thứ.
"Có ai khác biết cậu ta là MJ không?"
"Ngoài mẹ, ba và con, còn 2 người đàn em của bọn con thì không còn ai nữa."
"Được rồi, ra ngoài đi, ta có việc cần suy nghĩ"
Tống Mịch không đi luôn mà chạy lại, lấy trong túi ra một chiếc hộp gỗ điêu khắc hình rồng vô cùng đẹp mắt đặt trước mặt ông Cẩn.
"Ba, con tặng ba cái này.
Bất cứ lúc nào cũng phải đeo, cả đi ngủ hay đi tắm cũng không được tháo"
Ông Cẩn mở ra là chiếc vòng hạt, mỗi hạt được khắc một kí tự kì lạ khác nhau, sờ sờ chiếc vòng cảm thấy khá thoải mãi, ngoài miệng lại nói.
"Ta theo đạo vô thần"
Tống Mịch bĩu môi, chống chế.
"Cái này không có liên quan đến tôn giáo gì hết.
Chỉ là muốn tặng ba thôi"
Ông Cẩn hơi cười, rồi gật đầu đeo vào tay mình.
Khi ấy Tống Mịch mới yên tâm rời khỏi.
Bà Cẩn giữ 2 người lại ăn cơm, đến chiều tối mời về đến nhà.
Bước vào nhà, bên trong là 1 mảng hỗn loạn.
Đồ đạc bị lục tung, Tivi cùng mấy bình xứ bị ném vỡ tan tành, trong nhà không chỗ nào là nguyên vẹn.
Ngạo Đường nhíu mày từ từ bước lên phòng ngủ, bên trong chăn gối cũng bị rạch nát vứt tứ tung, cửa kính lan can bị bắn vỡ, có lẽ bọn người đó đột nhập từ tầng 2.
Nhìn quanh căn phòng, chiếc máy tính để trên bàn đã biến mất, tất cả USB trong khóa tủ của Ngạo Đường cũng không cánh mà bay.
Ngay lúc, Ngạo Đường đang trầm ngâm suy ngẫm thì trong đầu Tống Mịch vang lên giọng nói.
"Chủ nhân, cửa số, trên cây, hướng 8 giờ"
Tống Mịch quay đầu nhìn, chỉ thấy 1 thấy một tia léo sáng, hơi nghiêng người tránh, mũi tên lướt qua mắt cô cắm phật vào tủ quần áo.
Tống Mịch chỉ trừng mắt nhìn người kia, nhếch mép cười không đuổi theo.
Đi lại rút mũi tên gắn tờ giấy màu đen ra xem, bên trên viết.
"Chuẩn bị sẵn quan tài, chờ tôi tới chém"
Ngoài dòng chữ nắn nót như rồng bay phương múa màu đỏ nổi bật ở giữa, thì tờ giấy cũng chỉ có hình vẽ một chiếc lông vũ màu trắng bên cạnh là bông hoa thược dược, cánh hoa đỏ rực, lấp ló nhụy hoa vàng tươi.
Kí hiệu này, cái cách hành sự ngông nghênh này......
Con mẹ nó, là lũ thiểu năng, não tàn, bại liệt đó.
Tống Mịch cười gượng với Ngạo Đường, chưa biết giải thích thế nào thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Mặc Mộ Thần gọi đến.
"Cẩn tiểu thư, có việc cần bàn luận với cô.
Tất cả hành khách trên tàu hôm đó đều nói rằng họ không nhớ là có tham dự bữa tiệc.
Ngay cả thư điện tử của Mặc gia cũng bị xóa sạch nhưng không có dấu vết của hacker, cô nói xem đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Mịch đưa tờ giấy cho Ngạo Đường rồi ngồi xuống bên cạnh, giọng nói không có chút ngạc nhiên.
"Anh có anh chị em không?"
"Trước tôi có 1 người anh cả và 1 người chị gái.
Anh cả 1 năm trước đã sang Luân Đôn thừa kế chi nhánh bên đó, chị hai thì 2 năm trước vì mất đứa con trai 2 tuổi mà rơi vào trầm cảm, đến giờ luôn nhốt mình trong phòng, không bước ra khỏi cửa.
Còn......"
"Nói đi"
"Tôi còn 1 người em trai, nhưng nghe nói năm 18 tuổi đã chết vì lao xuống vách núi, thi thể cũng được tìm thấy"
"Được rồi, anh điều tra tiếp đi, có gì nói với tôi.
Xong chuyện anh không bị thiệt đâu.
À còn nữa, giúp tôi mua một căn biệt thự mới, cách xa khu tôi đang ở một chút, tiền sẽ gửi về tài khoản của anh"
"Ngay bây giờ ?"
"Ngay bây giờ"
"Được"
Mặc Mộ Thần tắt máy, Ngạo Đường ngồi bên mới cất lời.
"Fehlia"