Cú đấm của Tống Mịch vượt qua mặt Lăng Giang xông thắng đến bụng người đàn ông áo đen.
Không kịp trở mình, người kia ăn trọn quả đấm, bay ra sau, lưng đập vào tường.
Người này chính là người đã tấn công Mặc Hoành trong buổi đấu giá lần trước.
Sự im lặng bao trùm khắp nơi, không ai lên tiếng cũng như phản kháng.
Người đàn ông kia ôm bụng nặng nhọc đứng dậy , nhìn người con gái kiêu ngạo trước mặt mà nghiến răng.
Tay tống Mịch giơ lên, còn chưa chạm vào người đàn ông đã có một khẩu súng chĩa ngay sau gáy, một giọng nói trầm ấm nhưng cợt nhả vang lên.
"Chị nghĩ mình đang làm gì vậy?"
Người đàn ông này xuất hiện không béo trước.
Tống Mịch chậm rãi quay người, trước mắt cô súng mũi sũng đen ngòm và lạnh lẽo.
Thiếu niên trước mặt Tống Mịch mang nét đẹp của con lai, làn da ngăm cứng rắn của miền Trung Đông nóng bỏng kết hợp mái tóc vàng óng thanh toát, quyền quý của Châu Âu cổ điển.
Bình thản nhìn chàng trai 18, 19 tuổi trước mặt đang mỉm cười, Tống Mịch nhìn thắng vào mắt hắn ta, trong đó chỉ có sự khiêu khích và hứng phấn.
Thấy cô không đáp lại, gương mặt cũng không biến sắc, người kia lại cất giọng.
"Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, vẫn là gương mặt lạnh lùng cũng ánh mắt chết đó.
Thật là khiến người ta chán ghét"
Lúc này Tống Mịch mới nhếch mép, bộ dạng khinh thường đáp lại.
"Kẻ thua cuộc không có tư cách nói chuyện với bà đây"
"Chị....hừm"
Một tiếng súng khô khốc vang lên, người đàn ông kia nhếch mép hứng phấn nhìn viên đạn gim vào tường, ngay sát mắt của người đàn ông áo đen kia mà Tống Mịch đứng ngay bên cạnh người đàn ông áo đen, cất giọng giễu cợt.
"Vẫn không thể bắn trúng, thật đúng là Loutky"
Loutky nhíu mày, một tia căm phẫn lướt qua đáy mắt, Tống Mịch không để tâm, cúi người lấy chiếc hộp hình chữ nhật ra khỏi túi áo người đàn ông áo đen, người kia nắm chặt tay cô muốn ngăn cản nhưng chỉ một cái vặn tay của Tống Mịch mọi việc đều diễn ra suôn sẻ.
Tháo chiếc bùa được gắn trên khóa hộp xuống, Tống Mịch đưa tay mở khóa, Mặc Hoành bay ra với bộ dạng cực kì thảm hại, đầu tóc rối bời, chiếc váy bị chém rách nát tả tơi, ngay cả linh khí cũng không còn nhiều, nàng ấy đang dần không phát sáng và trở nên trong suốt.
Mặc Hoành bay đến núp sau một chiếc oto, cố gắng né tránh Tống Mịch.
[Kiếm]
Tống Mịch giơ tay lên không trung, một thanh Katana từ đâu bay tới đáp chuẩn xác trên tay cô.
Vuốt ve lưỡi kiếm sáng bóng, Tống Mịch lạnh nhạt nhìn Loutky.
"Chị đây cho chú mày 2 lựa chọn"
Ngay khi nghĩ Tống Mịch sẽ hỏi người ai sai hắn đến đây thì lại nghe cô phát ngôn thế này.
"Muốn chết nằm hay chết đứng?"
"........" Không phải nên hỏi ai sai hắn đến đây và tên pháp sư kia có quan hệ gì với tổ chức sao?"
"Cho chú mày 3 giây suy nghĩ.
Tốt nhất là nhanh mẹ lên."
"Này, bà chị, ở đây có người, không phải chị lại muốn bị bắt đem đi làm thí nghiệm chứ!?"
Tống Mịch mỉm cười nâng tay, mũi kiếm sắc bén chĩa về phía Loutky, sắc mặt trắng bệch càng làm cho cô thêm phần quỷ dị.
"Hai"
Con ngươi Loutky trừng lớn, không phải cho ba giây sao? Một bị cô ăn mất rồi à?
Cô ta đúng là bị điên mà!
Nếu không phải tổ chức bắt buộc phải hoạt động bí mật thì hắn đã cùng cô đánh một trận sống chết rồi.
Nhưng không sao thời gian còn nhiều, dù gì chẳng gặp lại.
Nở nụ cười tao nhã, Loutky nhanh chóng vác người đàn ông kia trên vai ba chân bốn cảng chạy biến.
Quay đầu thấy Tống Mịch đuổi theo sau, mặt biến sắc.
Con bà nó, còn người khác ở đây, hắn không thể để lộ sự khác biệt, phải dùng cái tốc độ rùa bò này để chạy.
Mà cái con mẹ kia lại vênh váo công khai thể hiện năng lực, não bị hỏng chưa??????
Mẹ nó, cô không phải người thì kiêng dè chút, giả bộ giống người thì chết à?
Cô đuổi theo vài bước rồi dừng lại, tay chống hông nhìn Loutky như thằng não tàn.
Xử lí được một tên phiền phức, Tống Mịch quay sang trừng mắt với đám người Lăng Giang từ này đến giờ bị ăn bơ một cục.
Vứt thanh kiếm dưới đất, Tống Mịch tay không lao vào đánh Lăng Giang một trận, người ở bên ngoài dù muốn ngăn cản cũng không thể, họ có súng nhưng lỡ bắn trúng vào Lăng thiếu của bọn họ thì chẳng phải tiêu đời sao.
Thôi, cứ để Cẩn tiểu thư ra tay, không đánh chết là được.
Lăng Giang bị đánh đến nỗi thổ huyết, rồi ngất đi.
Khi đó Tống Mịch mới hả dạ, đi đến chỗ Ngạo Đường.
Đẩy xe lại gần phía sau oto Mặc Hoành trốn, nhìn bộ dạng vừa áy náy vừa hoảng sợ của cô ấy mà Tống Mịch nhíu mày, lôi chiếc hộp hình chữ nhật lúc nãy ra, giơ trước mặt Mặc Hoành.
"Ngươi chui lại vào đây đi"
Mặc Hoành ngước nhìn Tống Mịch với ánh mắt kinh hãi, nhìn lại bộ dạng thần không ra thần quỷ không ra quỷ của mình, nàng đành nuốt nước bọt chui vào.
Đưa chiếc hộp cho Ngạo Đường cầm, Tống Mịch lặng lẽ đi ra nhà xe phía trước, vừa đi vừa gọi điện cho Lộ Khiết.
"Em xóa hết camera sự việc cho chị, cả những đoạn camera đó nữa, xóa hết, không để lại gì hết, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Được"
Đi về phía đỗ xe, mở cửa định bế Ngạo Đường lên xe thì cùng lúc đó, một đôi tay thon dài khác cũng định chạm vào Ngạo Đường.
Tống Mịch lập tức đánh bốp vào tay Tưởng Thuyết Thư một cái, tiếng đánh nghe giòn tan cũng biết lực không hề nhẹ.
"Ai cho cô đụng vào anh ấy"
Nhìn ánh mắt tràn ngập sát khí của Tống Mịch, Tưởng Thuyết Thư ngơ ngác, bộ dạng bị tổn thương ,xoa xoa tay, cúi đầu.
"ta chỉ muốn giúp thôi mà, anh ta nặng như vậy cô có thể bê va...."
Liếc nhìn Tống Mịch nhẹ nhàng bế và đặt Ngạo Đường vào trong xe, Tưởng Thuyết Thư âm thầm nuốt lại phần định nói vào bụng.
Thiếu nữ trâu bò như vậy có gì mà không làm được!
Trên đường, nhìn Ngạo Đường dựa đầu vào cửa kính, âm trầm ngắm ánh trăng, cô đã truyền linh lực vào vết thương nên đã không còn sưng và đau nhức.
Làn da Ngạo Đường phát sáng dưới ánh trăng, đôi mắt hờ hững hướng ra ngoài.
Ôi, trái tim thiếu nữ muốn bùng nổ!
Về đến biệt thự, việc đầu tiên chính là chữa thương cho lão bà.
Bác sĩ riêng của cô lập tức được triệu hồi.
Bác sĩ có vẻ rất bất mãn vì đã 11 giờ rồi còn phải lò mò đến chữa bệnh.
Để bác sĩ trong phòng với Ngạo Đường, Tống Mịch lấy chiếc hộp hình chữ nhật thả Mặc Hoành ra lúc này nàng đã gần như sắp tan biến, linh lực cực kì yếu ớt, không thể tự mình hấp thụ linh khí.
Tranh thủ lúc Ngạo Đường đang xử lí vết thương, Tống Mịch đưa Mặc Hoành về lại biệt thự, nơi đó có Tụ Linh Trận.
Tống Mịch vừa liên tục hấp thụ linh khí ở bên ngoài, vừa truyền linh lực của bản thân sang Mặc Hoành.
Đến khi nàng không còn trong suốt nhấp nháy như biến mất nữa mới dừng, nhưng cũng lúc đó, linh lực của Tống Mịch cũng cạn kiệt.
Linh khí là được tiếp nhận từ bên ngoài, còn linh lực chính là linh khí sau khi vào cơ thể trở thành nguồn sức mạnh lưu trữ của bản thân để tiếp tục và phát triển con đường tu tiên.
Nói ngắn gọn, Link khí là căn nguyên, Linh lực là sức mạnh.
Tống Mịch cạn kiệt Linh lực liền trở thành người thường, quá trình tu luyện của cô cũng trở về số không.
Giờ Mặc Hoành đã có thể ổn định lại linh lực, tự hấp thu nguyên khí.
Tống Mịch vươn vai đứng dậy đi tìm Ngạo Đường, vừa cất bước đã có lực nhỏ giữ chân quần cô lại.
"Chủ nhân, người từ bỏ như vậy không tiếc sao?"
"Không tiếc"
"Nhưng người tu tiên có thể sống lâu hơn mà"
"Đúng là người tu tiên sống lâu hơn người thường nhưng ta không muốn như vậy, ta chỉ muốn sống đến khi sinh mệnh anh ấy kết thúc.
Anh ấy sống ta sống, anh ấy chết ta chết, hai người bọn ta sinh tử không rời"