Cổ Lạc Xuyên quăng điện thoại di động của Đường Mạnh Sơn xuống đất, đi thẳng đến ghế sô pha ngồi xuống.
Dương An Thành tát Đường Thanh Hiền vài bạt tay mới chịu ngừng lại, thở hổn hển nói với Cổ Lạc Xuyên: “Tông sư Cổ Lạc Xuyên, thằng con hoang Phương Vỹ Huyền kia…”
“Chắc cậu ta sẽ tới nhanh thôi.” Cổ Lạc Xuyên đáp với nét mặt vô cảm.
Trên mặt Dương An Thành nở một nụ cười mãn nguyện, ông ta nói: “Rốt cuộc thì tên Phương Vỹ Huyền đáng chết đó cũng phải chịu báo ứng! Tông sư Cổ Lạc Xuyên, tôi xin cậu hãy để lại cho cậu ta một mạng, tôi muốn cậu ta phải dập đầu, dập đầu cho Thiếu Xương, dập đầu cho liệt tổ liệt tông nhà họ Dương chúng tôi!”
Dương An Thành đã căm thù Phương Vỹ Huyền đến mức, dù có giết chết anh cũng không đủ để hả giận.
Ông ta muốn hành hạ Phương Vỹ Huyền, muốn khiến Phương Vỹ Huyền muốn sống không được, muốn chết không xong!
Ông ta muốn cho Phương Vỹ Huyền phải nhận lấy nỗi đau mà Dương Thiếu Xương và Dương Anh Tâm phải chịu lúc này!
Cổ Lạc Xuyên lạnh nhạt liếc nhìn Dương An Thành nói: “Tôi đến đây là vì sư đệ, chứ không phải vì nhà họ Dương các người. Nhưng mà các người có thể xử lý thi thể của Phương Vỹ Huyền thế nào tùy thích.”
Đương nhiên Dương An Thành không nói dám nói thêm gì nữa, gật đầu lia lịa, trong mắt tràn đầy vẻ ngoan độc.
Ông ta muốn treo thi thể của Phương Vỹ Huyền lên để thị chúng!
Dương An Thành suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Tông sư Cổ Lạc Xuyên, tôi muốn biết liệu vết thương trên người Thiếu Xương … Còn hồi phục lại được không? Nhất là tay phải của nó, còn cách nào nối lại không?”
Cổ Lạc Xuyên nghe câu hỏi này, hơi híp mắt lại.
Lúc gã ta ở bệnh viện thường hay dùng chân khí thăm dò kinh mạch của Dương Thiếu Xương. Kết quả phát hiện kinh mạch trong người Dương Thiếu Xương gần như bị phá hỏng toàn bộ, không còn chỗ nào nguyên vẹn.
Ngoài ra đan điền của Dương Thiếu Xương cũng bị thương nặng, trên mặt xuất hiện rất nhiều vết nứt, vốn không thể nào giữ được chân khí.
Đối với một võ giả mà nói, vết thương như vậy gần như có tính chất hủy diệt.
Cho dù là Cổ Úy Sênh ra tay, e rằng cũng không còn cách nào cứu vãn được.
“Tất nhiên sư phụ có cách nối tay phải của sư đệ lại. Nhưng mà, có khả năng sau này nó không thể tu luyện được nữa.” Cổ Lạc Xuyên nói.
Nghe được những lời của Cổ Lạc Xuyên, hi vọng trong lòng Dương An Thành hoàn toàn tan biến, vẻ mặt đầy hụt hẫng.
Dương Thiếu Xương là thiên tài võ học mấy chục năm khó gặp, là con cưng của trời, hơn hết chính là hy vọng tương lai của nhà họ Dương!
Nhưng hôm nay, Dương Thiếu Xương lại không thể tu luyện được … Đây mới là rơi từ thiên đường xuống địa ngục đúng nghĩa!
Dương An Thành không thể chấp nhận chuyện này được, Dương Thiếu Xương lại càng không thể chấp nhận!
Đều tại Phương Vỹ Huyền, tất cả đều là tại tên Phương Vỹ Huyền chết tiệt!
Trong lòng Dương An Thành tràn đầy hận thù và tàn độc, mắt đầy tơ máu, nhìn về phía gương mặt bị tát đến sưng đỏ của Đường Thanh Hiền.
“Nghe nói con điếm này có quan hệ rất tốt với Phương Vỹ Huyền, còn ngồi cùng bàn nữa à…” Dương An Thành bước về phía Đường Thanh Hiền lần nữa.
“Dương An Thành, tên súc sinh, ông mau dừng tay cho tôi!” Đường Mạnh Sơn giận dữ hét.
Ông cụ Đường ngồi trên xe lăn giận dữ đến nỗi toàn thân run rẩy, nhưng đến một chút sức lực để đứng lên ông ta cũng chẳng có.
“Phương Vỹ Huyền làm hỏng hai đứa con trai của tôi, tôi hủy hoại một đứa con gái thì có làm sao? Ai kêu mấy người gần gũi với Phương Vỹ Huyền làm gì? Nhà họ Đường các người cũng nên chết đi!” Dương An Thành đã hoàn toàn mất hết lý trí, quát ầm lên.
Khi đang nói chuyện thì ông ta đã bước đến trước mặt Đường Thanh Hiền, giáng một cú tát lên gò má vốn đang sưng đỏ của cô ta.
Đường Thanh Hiền đã chẳng thể nói chuyện nữa, trên gò má của cô ta xuất hiện vết máu, đến khóe miệng cũng rỉ máu.
Nhưng ánh mắt của cô ta vẫn cứ kiên định, cô ta tin rằng chắc chắn Phương Vỹ Huyền sẽ đến cứu cô ta, cứu nhà họ Đường, giống như lần trước ở quán bar Thâm Lan vậy.
Hai mắt Đường Mạnh Sơn đỏ bừng, ông ta gào thét, vùng vẫy nhưng vẫn không tài nào nhúc nhích được, bị người của nhà họ Dương ghì chặt xuống đất.
Trong đại sảnh vang lên từng tiếng bạt tay chan chát.
Vài người phụ nữ của nhà họ Đường chứng kiến tình trạng thê thảm của Đường Thanh Hiền, chỉ biết che miệng khóc, không dám phát ra tiếng động gì.
Ông cụ nhà họ Đường nghiến răng vang canh cách, nhưng chỉ đành bất lực.
Cổ Lạc Xuyên ngồi trên ghế sô pha, nhắm hai mắt, nét mặt lạnh nhạt.
Đối với gã ta mà nói, người xung quanh chẳng qua chỉ là con kiến hôi mà thôi, không đáng giá để gã ta chú ý.
Quả thật mục đích gã ta tới thành phố Giang Hải là để giết chết Phương Vỹ Huyền, nhưng không chỉ là vì báo thù cho Dương Thiếu Xương, mà còn để giữ gìn tôn nghiêm của Long Môn.
Long Môn, thầy của gã ta, được xưng là tông sư chi tôn Cổ Úy Sênh một tay sáng lập tông môn, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào khiêu khích!
“Ù ù…”
Ngoài cửa lớn nhà họ Đường vang lên một tràng tiếng động cơ.
Sau đó là tiếng bước chân dồn dập.
Cơ Hiểu Nguyệt dẫn theo một đám đàn em đi vào phòng khách.
Nhìn thấy tình trạng thê thảm của Đường Thanh Hiền, Cơ Hiểu Nguyệt biến sắc, giận dữ quát: “Dương An Thành, ông dừng tay ngay cho tôi!”
Dương An Thành nhìn thấy Cơ Hiểu Nguyệt, chẳng những không thấy sợ hãi mà trái lại còn ngửa mặt lên trời cười ha ha.
“Ha ha ha… Đúng là ông trời có mắt, tôi chưa đi tìm con điếm như cô đã chủ động dâng tới cửa rồi! Đúng lúc lắm, hôm nay tôi sẽ xử lý hết các người luôn một thể!”
Nhìn bộ dạng điên cuồng của Dương An Thành, Cơ Hiểu Nguyệt nhíu chặt mày, nhìn Cổ Lạc Xuyên đang ngồi trên ghế sô pha.
Mười lăm phút trước cô ta nhận được tin tức, Dương An Thành dẫn một đám người xông vào nhà họ Đường.
Vì vậy cô ta vội dẫn người tới nhà họ Đường.
Ở trên đường, cô ta lại nhận được một tin tức quan trọng.
Sở dĩ Dương An Thành phách lối như vậy, và bởi vì có đại sư huynh Cổ Lạc Xuyên của Dương Thiếu Xương làm chỗ dựa cho ông ta.
Lúc này, Cổ Lạc Xuyên vẫn nhắm hai mắt, tựa như những chuyện xảy ra xung quanh đều không liên quan gì đến anh ta.
“Tông sư Cổ Lạc Xuyên, anh là một tông sư nổi tiếng, sao có thể tự ý ra tay với một dòng họ bình thường? Điều này trái với quy định của Hiệp hội Võ đạo! Tôi chuyển lời thông báo của Hiệp hội Võ đạo, bọn họ đã cử người qua đây rồi.” Cơ Hiểu Nguyệt lấy can đảm rồi nói.
Vì không liên lạc được với Phương Vỹ Huyền nên lúc này cô ta không còn cách nào khác, chỉ có thể cố hết sức kéo dài thời gian, chờ người của Hiệp hội Võ đạo tới ngăn cản Cổ Lạc Xuyên.
Cổ Lạc Xuyên mở hai mắt ra, trong ánh mắt đầy vẻ bễ nghễ.
“Một Hiệp hội Võ đạo nho nhỏ, cũng dám quấy nhiễu việc làm của tôi à?”
“Trên thế giới này, không một quy tắc nào có thể trói buộc được tôi.”
“Tôi, chính là quy tắc.”
Nghe gã ta nói thế, vẻ mặt của Cơ Hiệu Nguyệt trở nên tái nhợt.
Cô ta không ngờ, vậy mà Cổ Lạc Xuyên hoàn toàn không đặt Hiệp hội Võ đạo vào mắt.
“Ha ha ha… Cơ Hiểu Nguyệt, cô cho rằng tông sư Cổ Lạc Xuyên là ai chứ? Muốn lấy Hiệp hội Võ đạo ra áp chế cậu ấy à? Trước mặt tông sư Cổ Lạc Xuyên, Hiệp hội Võ đạo là cái thá gì!” Dương An Thành cười to nói.
Cơ Hiểu Nguyệt giật mình, trong phút chốc rối loạn phương hướng.
Đúng lúc này, bên ngoài lại vang lên một tràng tiếng xe.
Ba ông lão mặc áo choàng trắng đi vào phòng khách.
Đi đầu là Đỗ Từ Tiến, hội trưởng của Hiệp hội Võ đạo ở thành phố Giang Hải, cũng là người đã đến nhà họ Đường hôm qua.
Đi cạnh ông ta là hai vị hội phó, Tằng Thiệu Hiển và Bàng Thế Lục.
Cơ Hiểu Nguyệt thấy ba người họ xuất hiện, ánh mắt đầy vẻ vui mừng.
Người của Hiệp hội Võ đạo đến rồi, mọi chuyện có thể xoay chuyển!
Nhưng mà hành động tiếp theo của Đỗ Từ Tiến, lại khiến sắc mặt của Cơ Hiểu Nguyệt tái đi trong nháy mắt.
Đỗ Từ Tiến dẫn theo hai vị hội phó, đi thẳng tới chỗ Cổ Lạc Xuyên, vừa đi chắp tay thi lễ.
“Tông sư Cổ Lạc Xuyên! Ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
Cổ Lạc Xuyên lạnh nhạt liếc mắt nhìn Đỗ Từ Tiến, ừ một tiếng coi như đáp lại.
“Hội trưởng Đỗ… Chẳng phải Hiệp hội Võ đạo có quy định…” Cơ Hiểu Nguyệt vội vã hỏi.
Đỗ Từ Tiến nhìn Cơ Hiểu Nguyệt như một trò đùa, nói: “Cô Cơ, cô không biết thân phận của tông sư Cổ Lạc Xuyên là gì sao? Dựa vào thân phận và thực lực của cậu ta, dù làm bất cứ chuyện gì thì cũng được cho phép.”
Dương Anh Thành ở bên cạnh, sau khi nghe Đỗ Từ Tiến nói vậy thì cười ha hả như điên, nhìn Cơ Hiểu Nguyệt bằng bộ mặt đầy châm chọc.
Còn mơ tưởng Hiệp hội Võ đạo cứu giúp à?
Đứng trước sức mạnh, thì điều lệ gì đó, quy tắc gì đó cũng chỉ là một tấm giấy vụn mà thôi!
Đỗ Từ Tiến quay đầu, gần như nịnh nọt mà nói với Cổ Lạc Xuyên rằng: “Tông sư Cổ Lạc Xuyên, trước đây tôn giả Cổ Úy Sênh tới thành phố Giang Hải, tôi đã từng gặp mặt ông ta một lần, lúc ấy…”
Cổ Lạc Xuyên liếc Đỗ Từ Tiến, ánh mắt đầy vẻ hờ hững.
Đỗ Từ Tiến không dám nói tiếp nữa.
“Tôi tới nơi này chỉ vì một việc, đó là báo thù cho sư đệ, đợi tôi giết Phương Vỹ Huyền rồi sẽ đi ngay, ông không cần phí miệng lưỡi lấy lòng tôi làm gì.” Cổ Lạc Xuyên bình tĩnh nói.
Trong mắt gã ta, bất luận là Đỗ Từ Tiến, hay là những người khác, đều hoàn toàn không cùng đẳng cấp với gã ta, vốn không cần thiết phải trao đổi gì.
Người, thì đâu thể nào nói chuyện với mấy con kiến hôi được.
“Chúng tôi tới đây, chính là vì muốn tận mắt nhìn thấy cậu giết Phương Vỹ Huyền!” Đỗ Từ Tiến kích động nói.
Ngày hôm qua, ông ta bị Phương Vỹ Huyền đánh bị thương ở chính chỗ này, bị anh làm cho nhục nhã!
Sau khi trở về, ông ta càng nghĩ càng thấy không cam tâm, còn nghĩ phải trả thù Phương Vỹ Huyền thế nào.
Không ngờ là hôm nay tông sư Cổ Lạc Xuyên đã tới. Thù của ông ta, không cần tự mình ra tay báo nữa!
Hôm nay Phương Vỹ Huyền chết là cái chắc rồi!
Đôi mắt của Đỗ Tử Tiến bị lấp đầy bởi vẻ độc ác và thâm độc.
Cơ Hiểu Nguyệt nghe những lời Đỗ Tử Tiến nói mà lòng trùng xuống.
Cô ta không biết giữa Đỗ Tử Tiến và Phương Vỹ Huyền lại có mối thù hận như vậy.
“Hội trưởng Đỗ, xem như ông mặc kệ tông sư Cổ Lạc Xuyên, chuyện Dương An Thành làm người nhà họ Đường bị thương…” Cơ Hiểu Nguyệt nói với vẻ mặt khó coi.
Nhà họ Đường và nhà họ Cơ ở đây… Đỗ Tử Tiến vốn không thèm để vào mắt.
Tuy rằng hai nhà đều là nhà giàu có thượng lưu ở khu Giang Nam, nhưng cũng chỉ là cao cấp về mặt tiền bạc mà thôi.
Trước mặt võ giả cao cấp, dòng họ cao cấp chỉ như giấy dán thôi, chẳng chịu nổi một đòn.
Dương An Thành cười chói tai, nói với Cơ Hiểu Nguyệt: “Cơ Hiểu Nguyệt, cô đừng có mong tìm được người dựa dẫm. Đêm nay, cô và nhà họ Đường, và cả thứ con hoang Phương Vỹ Huyền kia, đề phải trả giá đắt!”
Cơ Hiểu Nguyệt cắn đôi môi đỏ mọng, cố gắng bình tĩnh, nhưng trong lòng đã hoang mang không gì sánh được.
Lúc này, bỗng nhiên Cổ Lạc Xuyên nhìn về phía cửa lớn nhà họ Đường, nói: “Cậu tới rồi.”