Nhà họ Đường ở thành phố Giang Hải.
Đường Mạnh Sơn hoàn thành xong công việc trong ngày, đang ngồi trên sô pha trong phòng khách, ông cụ Đường đang ngồi đối diện với ông ta.
"Mạnh Sơn, gần đây, anh của con vẫn luôn nói với cha, muốn trở về thành phố Giang Hải để nắm giữ công việc quan trọng của tập đoàn. Con cảm thấy... " Sắc mặt ông cụ Đường hơi do dự, mở miệng nói.
Sắc mặt Đường Mạnh Sơn rất xấu nói: "Cha, ban đầu là cha điều Đường Vĩnh Khanh đi, chẳng lẽ cha cảm thấy anh ta đã thay đổi tốt hơn sao? Điều này chắc là cha đã nhìn ra vào tiệc mừng thọ, anh ta vốn không hề thay đổi, vẫn như vậy! Sau khi anh ta trở về, con phải làm công việc gì?"
Ông cụ Đường thở dài nói: "Mạnh Sơn, Vĩnh Khanh có tinh cách khác biệt, nó cũng là anh ruột của con, con không thể..."
Sắc mặt Đường Mạnh Sơn càng khó coi, thẳng thừng khoát tay nói: "Cha à, chuyện này không cần nói nữa. Con không phải ngỗ nghịch với cha, nhưng chuyện của Đường Vĩnh Khanh, con nhất định không chấp nhận."
Nhìn thấy sắc mặt và giọng điệu của Đường Mạnh Sơn, ông cụ Đường vốn muốn nói cái gì đó cuối cùng không mở miệng nữa.
Hai cha con ngồi một hồi, đột nhiên sau đó ông cụ Đường nghĩ tới cái gì, hỏi: "Hôm qua Thần y Phương có ra tay với người của hiệp hội võ đạo đúng không?"
Đường Mạnh Sơn gật nhẹ đầu nói: "Đúng, con không có khuyên cậu ta, cậu ta đánh trọng thương hai người chấp pháp, hội trưởng hiệp hội võ đạo thành phố Giang Hải là Đỗ Từ Tiến cũng bị cậu ta đánh bị thương."
Đường Mạnh Sơn đang nói chuyện bỗng thở dài, nói tiếp: "Thần y Phương vẫn quá kích động, lần này chọc ra một rắc rối lớn rồi..."
Ông cụ Đường lại lắc đầu, nói: "Mạnh Sơn à, cha cảm thấy chúng ta còn đánh giá thấp thần y Phương. Cậu ta hết lần này tới lần khác đều vượt qua dự đoán của chúng ta... Cha cho rằng, tuy Thần y Phương còn rất trẻ nhưng trong lòng cậu ta rất thành thục. Khi cậu ta làm việc gì thì dĩ nhiên có lý do và đồng ý của cậu ta, chúng ta không cần quá lo lắng, càng không cần phải ngăn cản. Nếu không trái lại sẽ gây phản cảm cho Thần y Phương."
Đường Mạnh Sơn đang muốn nói tiếp, ngoài cửa lại truyền tới loạt tiếng ồn.
"Các người không thể đi vào... Ối!"
Sân vườn nhà họ Đường truyền tới một loạt tiếng va chạm và tiếng kêu thảm thiết.
Đường Mạnh Sơn thay đổi nét mặt, lập tức đứng dậy, muốn ra ngoài nhìn thử.
Nhưng ông ta còn chưa đi ra, cửa lớn nhà họ Đường đã đi tới một đám người.
Dẫn đầu là Dương An Thành, bên cạnh ông ta có một người đàn ông cao lớn mặc võ bào đen.
Mà sau lưng hai người là một đám đàn em mặc âu phục.
"Dương An Thành, ông muốn làm gì..." Đường Mạnh Sơn tái mặt nói.
Khuôn mặt Dương An Thành vẫn rất khó coi, tóc muối tiêu, hai mắt hằn tia máu, râu ria quanh miệng xồm xoàm.
Nhưng khi ông ta nhìn thấy Đường Mạnh Sơn, trên mặt lộ ra nét tươi cười điên cuồng.
"Đường Mạnh Sơn, hôm nay tôi tới trả thù cho Anh Tâm và Thiếu Xương nhà tôi! Ông đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Sắc mặt Đường Mạnh Sơn rất khó coi, ông ta không ngờ Dương An Thành dám can đảm xông vào nhà họ Đường như vậy!
Hiển nhiên vệ sĩ bên ngoài đã bị bọn người Dương An Thành giải quyết.
Ông cụ Đường ngồi trên xe lăn cũng ý thức được chuyện gì xảy ra.
Ông ta nhìn Dương An Thành, giận dữ nói: "Dương An Thành, ông làm như vậy là trái với pháp...."
"Pháp cái gì chứ? Con trai tôi đã bị đánh tàn phế cả hai đứa, ông còn nói pháp gì với tôi? Hôm nay tôi không chỉ muốn làm thịt tên con hoang Phương Vũ Huyền kia mà còn muốn đốt nhà họ Đường các người!"
Dương An Thành điên cuồng quát lên.
Sắc mặt Đường Mạnh Sơn không tốt nổi nhưng trong lòng cũng bối rối.
Ngoại trừ Đường Nam Tư dưỡng thương bên ngoài, nhà họ Đường còn ba bảo vệ khác, bây giờ cũng theo tới.
"Ông chủ!"
Ngay lúc Đường Mạnh Sơn còn đang nghĩ ngợi, ngoài cửa lớn nhà họ Đường đã truyền tới tiếng gọi.
Ba người bảo vệ vọt vào nhà họ Đường, đứng trước mặt Đường Mạnh Sơn.
Ba người này chính là Đường Nam Nhất, Đường Nam Nhị, Đường Nam Tam.
Cộng thêm Đường Nam Tư, bốn người này chính là bốn bảo vệ cốt cán của nhà họ Đường, trong đó hai người còn được ông cụ Đường nhận làm con nuôi, còn hai người chính là nhân tài mà Đường Mạnh Sơn chào mời.
Ngày bình thường, Đường Nam Tư phụ trách bảo vệ an toàn cho Đường Thanh Hiền, mà ba người bảo vệ kia rất ít khi lộ diện bên ngoài, chỉ khi Đường Mạnh Sơn yêu cầu bọn họ đi theo thì bọn họ mới xuất hiện.
Tu vi của ba người bọn họ đều cao hơn Đường Nam Tư, Đường Nam Nhất và Đường Nhị đều là Tiên Thiên cấp mười một, Đường Tâm là Tiên Thiên cấp mười.
Nhìn thấy ba người này xuất hiện, Đường Mạnh Sơn thở dài một hơi.
Dương Thiếu Xương đã bị phế, nhóm người nhà họ Dương này cũng chỉ là đám ô hợp thôi.
"Dương An Thành, ông lập tức rời khỏi nhà họ Đường chúng tôi ngay!" Đường Mạnh Sơn hạ thấp giọng nói.
Dương An Thành ngửa mặt lên trời cười lớn, nói: "Đường Mạnh Sơn à, ông cho rằng mấy người bảo vệ chạy tới là có thể chống cự được? Ông biết đứng bên cạnh tôi là ai không?"
Đường Mạnh Sơn nhìn về phía người đàn ông rắn chắc vẫn luôn không mở miệng.
Lúc này, người đàn ông rắn chắc cũng đang nhìn sang ông ta.
Tiếp xúc với ánh mắt lạnh lẽo của người đàn ông này, cả người Đường Mạnh Sơn run lên, cảm giác trái tim ngột ngạt khó thở.
Người này... Là ai?
"Cậu ta là Cổ Lạc Xuyên, đại đệ tử tôn quý của Cổ Úy Sênh! Cũng là sư huynh của Thiếu Xương, cậu ta cố ý chạy tới thành phố Giang Hải này là vì trả thù cho Thiếu Xương!"
"Hôm nay, nhà họ Đường các người và cả Phương Vũ Huyền, đừng ai mong chạy thoát!" Dương An Thành thù hận gầm lên.
Đại đệ tử tôn quý của Cổ Úy Sênh?
Sắc mặt Đường Mạnh Sơn lập tức trắng bệch, trong lòng giật nảy!
Lúc trước, ông ta chưa nghe nói qua Cổ Lạc Xuyên, nhưng ông ta biết đệ tử trong ban phái của Cổ Úy Sênh, không có người nào yếu!
Tên đệ tử tôn quý này chắc chắn thực lực sẽ mạnh hơn Dương Thiếu Xương!
Nhưng trong mắt ba người Đường Nam Nhất lại lộ ra vẻ nghi ngờ.
Bởi vì bọn họ không cảm ứng được hơi thở võ giả nào trên người Cổ Lạc Xuyên.
Dương An Thành này đang dọa người sao?
Nghĩ như vậy, Đường Nam Tam nháy mắt với Đường Nam Nhất và Đường Nam Nhị.
Ba người cùng nhau ra tay, chế ngự tên Cổ Lạc Xuyên này trước!
Ánh mắt vừa chạm, ba người gầm nhẹ lên, cả người kéo căng, phóng tới chỗ Cổ Lạc Xuyên.
Đường Mạnh Sơn muốn gọi mấy người họ lại đã không kịp.
Cổ Lạc Xuyên không thay đổi sắc mặt, đứng yên tại chỗ, nâng tay phải lên, đánh một quyền vào ngực của Đường Tam xông tới trước nhất.
"Bịch!"
Ngực của Đường Tam lõm xuống, cả người bay ra ngoài, nặng nề đâm sầm vào trên mặt bàn phía sau, ngã xuống đất, dậy không nổi.
Đường Nam Nhất và Đường Nhị vọt tới hai bên Cổ Lạc Xuyên, chia nhau ra quyền!
"Các người, quá yếu."
Trên người Cổ Lạc Xuyên bùng lên khí thế, ngay lập tức đánh bay Đường Nam Nhất và Đường Nam Nhị ra ngoài!
"Chỉ là võ giả Tiên Thiên cũng dám ra tay với tôi." Cổ Lạc Xuyên lạnh lùng nhìn lướt qua ba người bảo vệ nhà họ Đường ngã trên đất nói.
Trong ánh mắt của gã ta, có sự lạnh lùng từ trên cao nhìn xuống.
Trong mắt gã ta, người ở nơi này đều như con kiến, không đáng nhắc tới.
"Mục tiêu của tôi là Phương Vũ Huyền, những người khác không liên quan gì tới tôi. Ông nói cho tôi biết, Phương Vũ Huyền ở đâu?" Cổ Lạc Xuyên nhìn Đường Mạnh Sơn nói.
Lúc nói chuyện, khí thế trên người Cổ Lạc Xuyên áp hết xuống trên người Đường Mạnh Sơn.
Cả người Đường Mạnh Sơn run rẩy dữ dội, nói: "Tôi, tôi không biết..."
Cổ Lạc Xuyên không nói lời nào, duỗi một ngón tay chỉ vào Đường Nam Nhị đang giãy giụa muốn đứng lên khỏi mặt đất.
Một tia sáng hiện lên, ngực trái Đường Nam Nhị hiện thêm một lỗ máu.
Thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm mà Đường Nam Nhị cũng không kêu ra được, đôi mắt trừng to, ngã xuống mặt đất, không động đậy nữa, máu tươi chảy đầy sàn nhà.
"Tôi hỏi lại lần nữa, Phương Vũ Huyền ở đâu?" Cổ Lạc Xuyên lạnh lùng nói.
Sắc mặt Đường Mạnh Sơn trắng bệch, cơ thể không ngăn được mà run rẩy nói: "Tôi chỉ có cách liên lạc với cậu ta, nhưng hôm nay vẫn không liên lạc được, tôi cũng không biết cậu ta ở đâu!"
"Không liên lạc được?" Cổ Lạc Xuyên híp mắt.
Đường Mạnh Sơn lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại, bấm dãy số của Phương Vũ Huyền, quả nhiên không có người nghe.
Đường Mạnh Sơn gọi liên tiếp ba lần, đều không ai nghe máy.
"Ồ!"
Nhưng đúng lúc này, cổng nhà họ Đường truyền tới tiếng gào lên.
Đường Thanh Hiền vừa mới tan học trở về, đã bị hai đàn em nhà họ Dương bắt vào phòng khách.
Nhìn thấy Đường Thanh Hiền, Đường Mạnh Sơn chỉ cảm thấy trái tim muốn nổ tung!
"Ôi, Thanh Hiền, đã lâu không gặp." Dương An Thành nhìn thấy Đường Thanh Hiền, cả khuôn mặt đều là vẻ hài hước.
Đường Thanh Hiền nhìn thấy bên ngoài bừa bộn, còn có máu ở phòng khách, khuôn mặt không còn chút máu, cả người đều run rẩy.
"Tôi đã từng muốn tác hợp cô cho Anh Tâm nhà tôi, cô lại đi theo tên con hoang Phương Vũ Huyền kia." Dương An Thành từ từ đi tới chỗ Đường Thanh Hiền.
"Dương An Thành, ông có oán giận gì thì cứ nhằm vào tôi! Đừng đụng tới con gái của tôi!" Đường Mạnh Sơn giận dữ nói.
Đột nhiên Dương An Thành bước dài một bước, phóng tới chỗ Đường Mạnh Sơn, đánh một quyền lên mặt Đường Mạnh Sơn.
Đường Mạnh Sơn kêu lên đau đớn, ngã trên đất.
Dương An Thành giơ chân lên, dùng sức mà đạp lên mặt Đường Mạnh Sơn, ánh mắt oán giận nói: "Đường Mạnh Sơn, ông cho rằng bây giờ tôi còn sợ cái gì hả? Ông đây muốn động ai thì động đó!"
"Cha!" Đường Thanh Hiền đỏ hồng hốc mắt, khóc kêu lên.
Sắc mặt ông cụ Đường tái xanh, cả người đều run rẩy, không nói ra lời.
Dương An Thành đá một cước vào mặt Đường Mạnh Sơn, sau đó đi tới chỗ Đường Thanh Hiền đang khóc lóc đáng thương.
"Con nhỏ hèn hạ này, lúc trước ông đây muôn tác hợp mày với Anh Tâm nhà tao, sắc mặt kia của mày, tới giờ ông vẫn nhớ rõ! Mày có gì đáng tự hào? Anh Tâm nhà tao có thể coi trọng mày là phúc của mày! Đúng là một con đĩ!" Dương An Thành đi tới trước người Đường Thanh Hiền, đánh một tay lên mặt Đường Thanh Hiền!
"Bốp!"
Gương mặt Đường Thanh Hiền lập tức sưng đỏ, cô ta cảm thấy vô cùng đau đớn, nước mắt chảy dài, nhưng trong mắt cô ta không có sợ hãi, chỉ có giận dữ.
"Bốp!"
Lại một cái tát nữa!
Đường Thanh Hiền vẫn bướng bỉnh nhìn chằm chằm Dương An Thành.
"Bốp!"
Một cái tát nữa!
Khóe miệng Đường Thanh Hiền chảy cả máu, gương mặt sưng đỏ.
Thấy cảnh tượng này, trong cổ họng Đường Mạnh Sơn gào lên giận dữ, cả người đều cố giãy giụa.
Nhưng ông ta bị đàn em của Dương An Thành đè chặt, vốn dĩ không thể nào động đậy.
...
Phương Vũ Huyền đứng ở đường sắt, lấy điện thoại ra muốn xem giờ, mới chợt nhận ra trước đó, anh vẫn luôn đặt điện thoại trong trạng thái tắt máy.
Sau khi mở máy, điện thoại lập tức hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ.
Tất cả đều là do Đường Mạnh Sơn gọi tới.
Phương Vũ Huyền nhíu mày, gọi trở về.
Điện thoại kết nối.
"Phương Vũ Huyền? Tôi ở nhà họ Đường chờ anh, đến đây đi." Bên kia truyền tới một giọng nói lạnh lẽo, sau đó là một loạt tiếng ồn ào.
Phương Vũ Huyền cẩn thận nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi.
Anh nghe thấy tiếng bạt tay, tiếng khóc của Đường Thanh Hiền và tiếng gào giận dữ của Đường Mạnh Sơn.
Hai mắt Phương Vũ Huyền nổi lên màu đỏ oạch, tiếng nói lạnh lùng:
"Mặc kệ các người là ai... Chờ đó cho tôi."1