Dương Thiếu Xương thu lại khí thế đang chèn ép lên Phương Vỹ Huyền, nhìn lướt qua anh nói: "Ba giờ chiều hôm nay ở đài tỷ võ Hiệp hội quán Võ đạo, tôi và cậu làm một trận quyết đấu công bằng trước sự chứng kiến của Hiệp hội Võ đạo, cậu dám đồng ý không?"
Hiệp hội Võ đạo? Quyết đấu?
Phương Vỹ Huyền nhìn Dương Thiếu Xương, mắt hơi híp lại.
Anh đã không lên đài tỷ võ nhiều năm, cũng hơi nhớ cảm giác ấy.
"Được." Phương Vỹ Huyền đáp.
Dương Thiếu Xương nhìn Phương Vỹ Huyền chăm chú, lạnh lùng nói: "Tôi hy vọng chiều nay cậu có thể đến đài tỷ võ đúng giờ."
Nói xong, anh ta xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đợi đã."
Đột nhiên Phương Vỹ Huyền lại lên tiếng vào lúc này.
Thân người Dương Thiếu Xương khựng lại, hỏi: "Cậu có câu hỏi gì sao?"
"Anh đánh Đường Nam Tư bị thương, công bằng mà nói người bên anh cũng nên bị tôi đánh bị thương chứ?" Phương Vỹ Huyền nói.
Nghe xong câu này, Dương Thiếu Xương còn chưa phản ứng thì không ít người đã thay đổi sắc mặt.
Phương Vỹ Huyền đang tự tìm đường chết sao?
Dương Thiếu Xương đã định đi, anh còn khiêu khích như vậy!
Dù sao Đường Nam Tư bị thương cũng chỉ là một đầy tớ mà thôi!
Khuôn mặt Dương Thiếu Xương nở nụ cười lạnh lùng, nói: "Nếu cậu làm được thì xin mời."
Hai người phía sau anh ta là sư đệ của anh ta, đều đến từ Long Môn, là đồ đệ của tông sư Cổ Úy Sênh.
Hai người vốn đều có tu vi bán bộ tông sư, lại được tông sư Cổ Úy Sênh đích thân chỉ dạy nên thực lực vượt xa bán bộ tông sư bình thường.
Phương Vỹ Huyền có thể đánh bại bán bộ tông sư bình thường, nhưng chắc chắn không chiếm được bất cứ ưu thế gì khi đấu với hai sư đệ của anh ta.
Dương Thiếu Xương xoay người nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt đầy vẻ tự tin thách thức.
"Được." Chưa dứt lời, Phương Vỹ Huyền đã biến mất khỏi vị trí trong nháy mắt.
Ngay giây sau, anh xuất hiện trước mặt một trong hai vị sư đệ của Dương Thiếu Xương rồi đạp một cước.
Vị bán bộ tiên sư này còn chưa kịp phản ứng!
Rõ ràng đầu óc của anh ta không theo kịp tốc độ của Phương Vỹ Huyền.
"Phụt!"
Vị bán bộ tiên sư này phun ra một ngụm máu, cả người anh ta bay xa hai ba mươi mét rồi ngã trên mặt đất, gắng gượng đứng dậy.
Nhìn thấy cảnh này, không ít người có mặt đều vô cùng ngạc nhiên!
Phương Vỹ Huyền thực sự dám ra tay!
Không những dám ra tay mà uy lực một cước này của anh còn không hề yếu!
Dương Thiếu Xương nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt càng lộ rõ vẻ ngạc nhiên.
Anh ta vốn chẳng xem Phương Vỹ Huyền ra gì, nhưng bây giờ nhìn lại, thực lực của Phương Vỹ Huyền đúng là mạnh hơn anh ta dự đoán.
Có điều, trong lòng anh ta vẫn có sự tự tin tuyệt đối.
Mặc dù cảnh giới giữa võ đạo tông sư và bán bộ tông sư chỉ cách nhau một tầng nhưng khoảng cách về thực lực lại khác nhau một trời một vực.
Trong giới võ đạo ngày nay, giá trị của một võ đạo tông sư vượt qua giá trị của hai mươi bán bộ tông sư gộp lại.
Đó chính là ưu thế tuyệt đối.
Dù có mạnh hơn nữa thì Phương Vỹ Huyền cũng chỉ là một Võ giả Tiên Thiên mà thôi!
Một cước vừa rồi đổi lại là Dương Thiếu Xương, anh ta có thể cản lại một cách dễ dàng!
Thực lực hai vị sư đệ của anh ta còn hơi kém một chút.
"Cậu..." Vẻ mặt vị sư đệ còn lại của Dương Thiếu Xương vô cùng khó coi, định động thủ với Phương Vỹ Huyền.
Dương Thiếu Xương dùng tay ra hiệu ngăn anh ta lại, nói với Phương Vỹ Huyền: "Tôi thừa nhận thực lực của cậu không yếu nhưng mọi việc cậu làm bây giờ chỉ tăng thêm đau đớn cho cậu chiều nay, hẹn chiều gặp lại."
Nói xong, Dương Thiếu Xương xoay người bỏ đi, Dương Yến Xuân lạnh lùng liếc qua Phương Vỹ Huyền, đi theo sau Dương Thiếu Xương.
Vị sư đệ còn lại nhanh chóng đến đỡ vị sư đệ ngã trên đất rồi cùng nhau rời đi.
...
Ra khỏi cửa nhà họ Đường, Dương Thiếu Xương nhìn qua sư đệ bị Phương Vỹ Huyền đá một cược, lúc này vẫn đang ôm bụng, miệng còn chảy máu, hỏi: "Sư đệ Lạc, đệ sao rồi?"
Lạc Thịnh Dực lắc lắc đầu, nói: "Không đáng ngại, đệ chỉ bị thương một chút ở vùng bụng thôi."
Nhớ lại tốc độ nhanh như tia chớp và uy lực một cước đó của Phương Vỹ Huyền, Lạc Thịnh Dực vẫn thấy sợ trong lòng.
Dương Yến Xuân đứng một bên không kìm được mà hỏi: "Anh, sao vừa rồi anh không giết Phương Vỹ Huyền luôn đi?"
Dương Thiếu Xương liếc qua Dương Yến Xuân, nói: "Tất nhiên phải giết Phương Vỹ Huyền, nhưng giết ở đây và giết trước mặt Hiệp hội Võ đạo sẽ có hiệu quả khác nhau."
"Anh đã theo sư phụ tu luyện một thời gian dài, đã lâu chưa xuất hiện trước mắt công chúng."
"Anh đoán không ít người đã quên mất trong nhà họ Dương còn có sự tồn tại của anh. Vừa hay chiều nay anh sẽ nói cho cả Giang Nam, Dương Thiếu Xương anh trở lại rồi."
"Từ nay về sau nhà họ Dương sẽ không chịu sự chèn ép của bất cứ ai nữa!"
"Ai đắc tội nhà họ Dương cũng là đắc tội Dương Thiếu Xương anh, kết cục sẽ giống như Phương Vỹ Huyền trên đài tỷ võ!"
Lúc nói câu này ánh mắt Dương Thiếu Xương khí thế bừng bừng như sấm.
Dương Yến Xuân nhìn Dương Thiếu Xương, ánh mắt đầy rung động.
Bây giờ anh cả của cô ta đã trở thành kẻ mạnh thực sự!
Sau này chỉ cần cô ta kết hợp với anh cả, một văn một võ ắt sẽ đưa nhà họ Dương lên tầm cao mới!
...
Phòng khách nhà họ Đường vô cùng yên tĩnh.
Mặc dù Dương Thiếu Xương đã rời khỏi mấy phút nhưng ánh mắt những người có mặt ở đây vẫn đầy vẻ ngạc nhiên, rề rà mãi không nói lên lời.
Đường Mạnh Sơn đứng dậy dưới sự dìu đỡ của cấp dưới, hai chân vẫn run rẩy.
Lúc này hai đầu gối của ông ta đều sưng đỏ.
Hôm nay trạng thái tinh thần của ông cụ nhà họ Đường vốn rất tốt, nhưng sau khi trải qua lần náo loạn của Dương Thiếu Xương khi nãy, sắc mặt ông ta trở nên rất tệ, run lẩy bẩy trở về chỗ ngồi, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
Cơ Hiểu Nguyệt nhanh chóng đến trước mặt Phương Vỹ Huyền, nhìn qua đồng hồ vội vàng nói: "Anh Phương, cũng may Dương Thiếu Xương không ra tay ngay ở đây... Nếu là ba giờ chiều thì bây giờ chúng ta còn khoảng bốn tiếng để nghĩ cách..."
"Nghĩ cách? Có gì cần nghĩ chứ, tiêu diệt triệt để Dương Thiếu Xương là được." Phương Vỹ Huyền nhàn nhạt nói.
Nhà họ Dương còn nợ anh một món nợ lớn chưa trả, bây giờ Dương Thiếu Xương chủ động đến cửa tìm anh để trả nợ, đó là một chuyện tốt.
Chiều nay có thể thuận thế bắt gọn cả nhà họ Dương.
Cơ Hiểu Nguyệt nhìn dáng vẻ không hề quan tâm của Phương Vỹ Huyền, trong lòng cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Cô ta cảm thấy Phương Vỹ Huyền vẫn chưa nhận thức rõ về thực lực của võ đạo tông sư.
Nhưng cô ta lại không dám nói thêm gì, sợ Phương Vỹ Huyền hiểu lầm ý của cô ta.
Phương Vỹ Huyền nhìn sang Đường Nam Tư nằm bất tỉnh một bên rồi đi về phía trước.
Đường Thanh Hiền mau chóng chạy tới, đôi mắt đẹp ửng đỏ, nói: "Phương Vỹ Huyền, chú Tư chú ấy..."
Phương Vỹ Huyền ngồi xổm xuống, đưa tay nắm chặt lấy cánh tay của Đường Nam Tư, truyền vào một lượng chân khí chảy khắp kinh mạch trên người Đường Nam Tư.
"Kinh mạch chưa bị tổn thương, không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi một thời gian là được." Phương Vỹ Huyền đứng dậy, nói.
Đường Thanh Hiền thở phào, ngay lập tức có hai cấp dưới đi tới đưa Đường Nam Tư lên cáng.
Phương Vỹ Huyền đứng dậy, phát hiện mọi người xung quanh đều nhìn anh bằng ánh mắt khác thường, cả phòng khách bỗng tĩnh lặng, rơi vào bầu không khí gượng gạo.
"Tại sao không tiếp tục tổ chức tiệc mừng thọ đi?" Phương Vỹ Huyền nói.
Những người khác còn chưa phản ứng, Lương Gia Tuệ đã đi ra trừng mắt nhìn Phương Vỹ Huyền, tức giận nói: "Cậu còn dám nói? Nếu không tại cậu, liệu có thành thế này không? Bây giờ tiệc mừng thọ phải tiếp tục thế nào?"
Đường Vĩnh Khanh nhanh chóng kéo Lương Gia Tuệ lại, không cho bà ta nói tiếp.
Một cước vừa rồi của Phương Vỹ Huyền đá người ta bay xa hai ba mươi mét, chắc chắn bản lĩnh hơn người.
Nếu Lương Gia Tuệ chọc giận Phương Vỹ Huyền, hậu quả không thể lường được!
"Ông cản tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi nói không đúng sao? Một mình cậu ta chọc giận Dương Thiếu Xương là được, còn dẫn người ta tới nhà họ Đường chúng ta, có phải muốn hại chết chúng ta không? Ông..." Lương Gia Tuệ không hề e dè, tiếp tục nói.
"Đủ rồi, im miệng!" Ông cụ nhà họ Đường quát.
Sắc mặt Lương Gia Tuệ hơi thay đổi, ngậm miệng lại.
Ông cụ nhà họ Đường nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, nói: "Thần y Phương, cậu vào bên trong một lát."
Nói xong, ông ta lại nhìn khách khứa trong phòng, nói: "Hôm nay xảy ra vài chuyện ngoài ý muốn khiến mọi người hoảng sợ, tôi xin tạ lỗi với mọi người tại đây... Tiếp tục tổ chức tiệc mừng thọ, mọi người cứ tự nhiên, tôi vào trong xử lý chút chuyện..."
Ông cụ nhà họ Đường lên tiếng đương nhiên khách mời có mặt phải nể tình, bầu không khí bắt đầu sôi nổi lên một chút.
Ngoài mặt các vị khách vẫn cười nói nhưng trong lòng thì lại lần lượt rút lui.
Thiên tài võ đạo Dương Thiếu Xương của nhà họ Dương đã trở lại, tất cả mọi người đều thấy được sự đáng gờm của Dương Thiếu Xương.
Nhà họ Đường và nhà họ Dương lại ở trong thế đối lập.
Vậy hôm nay bọn họ đến tham dự tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Đường, há chẳng phải đồng nghĩa với việc đứng đối lập với nhà họ Dương sao?
Ai cũng không muốn đối địch với nhà họ Dương trong lúc này.
Nếu không phải nể mặt thì không ít người đã định bỏ về.
...
Bên trong, ông cụ nhà họ Đường, Đường Mạnh Sơn, Đường Thanh Hiền và Đường Chí Hòa đều có mặt.
Sắc mặt ông cụ nhà họ Đường chăm chú, nói với Phương Vỹ Huyền: "Thần y Phương, tôi biết một vị võ đạo tông sư ở Hoài Bắc, giờ tôi gọi điện thoại cho ông ta, xin ông ta giúp đỡ hòa giải chuyện này."
Phương Vỹ Huyền ngây ra, nói: "Không cần thiết..."
"Thần y Phương, cậu là ân nhân của nhà họ Đường chúng tôi, đắc tội Dương Thiếu Xương cũng là vì nhà họ Đường chúng tôi. Nay cậu gặp khó khăn chúng tôi lại ngoảnh mặt làm ngơ, chúng tôi còn đáng làm người sao?" Ông cụ nhà họ Đường ngắt lời Phương Vỹ Huyền, trầm giọng nói.