Cái tên Phương Vỹ Huyền này, rõ là đang cố ý trêu chọc ông ta!
Mặc dù không mở miệng thừa nhận, nhưng biểu hiện vừa rồi của anh đã nói rõ phần nào rồi.
Đường Vĩnh Khanh nhìn xung quanh, phát hiện có rất nhiều người nhìn về phía ông ta bằng ánh mắt có phần châm chọc và cười nhạo.
Vẻ mặt của Đường Vĩnh Khanh cực kỳ khó coi!
Chuyện này vốn nên chỉ có ông ta và Lương Gia Tuệ biết, là một bí mật!
Nhưng Phương Vỹ Huyền lại công bố cho mọi người!
Có lẽ sẽ có người tin, có người sẽ không tin.
Nhưng dù cho như thế nào, những người nhà họ Đường này đã chôn mầm móng trong lòng.
Sau này, những người đó vừa nhìn thấy Đường Vĩnh Khang, tất nhiên sẽ nói gì đó liên quan đến việc ông ta không được ở mặt nào đó…
Chết tiệt!
Tên Phương Vỹ Huyền đáng chết này! Cả nhà Đường Mạnh Sơn nữa!
Đường Vĩnh Khanh liếc nhìn Phương Vỹ Huyền bằng ánh mắt cực kỳ sắc bén, xoay người đi về phía phòng khách.
“Thằng nhóc kia, cậu nói lời phỉ báng vô căn cứ, hãy chờ nhận thư của luật sư đi!” Lương Gia Tuệ để lại những lời này rồi đi ra ngoài.
“Phương Vỹ Huyền, chúng ta cũng đi ra ngoài thôi, tiệc mừng thọ cũng sắp bắt đầu.” Nhìn bộ dạng hoảng sợ của vợ chồng Đường Vĩnh Khanh, Đường Thanh Hiền thấy rất vui, mặt cười như nở hoa.
Đường Mạnh Sơn nhìn Phương Vỹ Huyền với vẻ mặt áy náy, nói: “Xin lỗi Thần y Phương, anh của tôi ông ta…”
“Không sao đâu, tôi không để bụng.” Phương Vỹ Huyền nói.
Ông cụ nhà họ Đường vừa ra đến phongg khách, khách khứa trong phòng khách lập tức bước lên tặng quà mừng thọ.
“Ông Đường, tôi là Hoàng Khải Tường của nhà họ Hoàng ở thành phố Quảng Long…Ông nội tôi là Hoàng Khải Văn bị bệnh nhẹ, nên không tự mình đến được, mong ông… Đây là quà mừng thọ chúng tôi chuẩn bị cho ông.” Một người đàn ông trung niên bước lên, đưa hộp quà mừng thọ được trang trí với vẻ mặt cung kính.
“Sức khỏe của lão Hoàng Khải Văn đó cũng không tệ lắm, chắc chắn sẽ tốt lên nhanh thôi, đến khi đó tôi lại bắt ông ta tự qua đây uống rượu với tôi.” Ông cụ nhà họ Đường cười bảo.
Thấy ông cụ nhà họ Đường có tinh thần như vậy, có không ít người lộ vẻ ngạc nhiên ra mặt.
Lúc trước Giang Nam cả Giang Nam đều đang đồn rằng ông cụ nhà họ Đường bệnh nặng hấp hối, sắp không được.
Nhưng hôm nay nhìn ông ta thế này, có vẻ khỏe mạnh không gì sánh được, mạnh khỏe như rồng hổ, chẳng có chỗ nào giống như đang bệnh nặng.
Xem ra, tin đồn lúc trước đều là tin vịt.
Một người rồi lại một người đi lên tặng quà mừng thọ của dòng họ mình.
Phương Vĩ Huyền vốn muốn vào góc tiệc đứng ăn xíu gì đó, nhưng bị Đường Thanh Hiền kéo lại.
“Cậu ở lại đây với tôi một lát đi, một mình tôi đứng ở đây buồn chán lắm, còn xấu hổ nữa.”
“Tôi đứng ở đây thì còn xấu hổ hơn nữa. Đây là chỗ của người nhà họ Đường các cô.” Phương Vỹ Huyền nói.
Đã có khá nhiều người để ý đến Phương Vỹ Huyền đứng bên cạnh Đường Thanh Hiền.
Anh lại có thể đứng tại vị trí tiếp khách của nhà họ Đường!
Vị trí đó, thông thường đều là chỗ đứng của dòng chính nhà họ Đường!
Một người ngoài như Phương Vỹ Huyền, có thể đứng tại vị trí này, hơn nữa còn ở bên cạnh Đường Thanh Hiền, nói rõ anh là bạn trai của Đường Thanh Hiền, hoặc là chồng sắp cưới cũng nên!
Nhưng nếu như Đường Thanh Hiền thật sự là chồng sắp cưới hoặc bạn trai của Đường Thanh Hiền thì tin tức đã bị truyền khắp Giang Nam từ lâu, sao lại chẳng có chút tiếng gió nào được?
Nhất là chàng trai đó nhìn rất lạ mặt, chưa bao giờ thấy qua, thoạt nhìn cũng không giống con em nhà giàu có nào đó.
Cảm nhận được những ánh mắt đáng dừng trên người mình, Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày.
Quả nhiên không nên đứng ở chỗ này.
Anh tùy tiện nhìn lướt qua dàn khách khứa, thấy Cơ Hiểu Nguyệt cũng ở trong đó.
Cơ Hiểu Nguyệt cũng đang nhìn Phương Vỹ Huyền, nở nụ cười xinh xắn.
Phương Vỹ Huyền lập tức né tránh ánh mắt đó.
Quá giống, thật sự là quá giống.
Phương Vỹ Huyền nhìn về hướng khác, lại gặp phải người quen.
Tần Lăng Thường.
Tại sao cô ấy lại tới đây?
Nhà họ Tần là dòng họ cắm rễ ở Kinh Thành, đáng ra không có liên quen gì đến khu nhà giàu ở Giang Nam.
Cơ Hiểu Nguyệt nhanh chóng bước lên trước tặng quà mừng thọ, lễ phép nói: “Ông Đường, chúc ông phúc như Đông Hải, mỗi năm có ngày này, đây là đào vàng mừng thọ nhà họ Cơ chuẩn bị tỉ mỉ cho ông, xin ông Đường vui lòng nhận cho.”
“Tốt lắm, ngày khác tôi sẽ tới nhà cô, rủ ông lão nhà cô chơi cờ ba trăm hiệp!” Ông cụ nhà họ Đường thoải mái cười lớn, nói.
Cơ Hiểu Nguyệt vừa xuất hiện, đã dẫn tới một tràng thảng thốt xung quanh.
Ngoại trừ vẻ đẹp bên ngoài của Cơ Hiểu Nguyệt, điều càng khiến người ta ngạc nhiên hơn chính là, thế mà Cơ Hiểu Nguyệt lại gặp ông Đường ở tiệc mừng thọ.
Địa vị của nhà họ Cơ và nhà họ Đường ở Giang Nam tương đương nhau, đều là một trong những gia đình giàu có cao cấp nhất.
Lúc trước quan hệ của hai nhà chỉ xem như bình thường, giữa hai bên rất ít khi qua lại.
Nhưng hôm hay, vậy mà cô chiêu của nhà họ Cơ lại xuất hiện trong tiệc mừng thọ của ông cụ nhà họ Đường.
Điều này liệu có phải là đang công bố một tin tức, rằng hai quái vật nhà họ Đường và nhà họ Cơ sắp bắt tay với nhau không?
Nếu hai nhà này liên hợp với nhau thật, Giang Nam này còn dòng họ nào chống lại nổi?
Tất cả mọi người đề chấn động trong lòng, đồng tử rung động.
Tần Lăng Thường tặng quà mừng thọ sau cùng.
Sự xuất hiện của cô ấy cũng tạo nên một pha rối loạn tưng bừng.
Tần Lăng Thường thật sự quá đẹp, cô ấy sở hữu vẻ đẹp hoàn hảo, làn da trắng nõn như tuyết, vóc dáng trước cong sau vểnh càng khiến vô số đàn ông phải nóng mắt.
Tuy trên người cô ấy chỉ mặc đồng phục làm việc, nhưng cũng đủ áp được hơn chín mươi phần trăm phái nữ ăn mặc lộng lẫy.
Ở đây chỉ có hai người là Cơ Hiểu Nguyệt và Đường Thanh Hiền với khuôn mặt xinh đẹp có thể sánh được.
Thế nhưng luận khí chất, Tần Lăng Thường lại mạnh hơn cả hai người họ.
Cô ấy chỉ đứng ở đó, lại tạo một cảm giác hờ hững xa rời quần chúng.
“Ông Đường, đây là một bức tượng Phật ngọc ông tôi dặn mang tới đây, chúc ông sức khỏe dồi dào, phúc thọ dài lâu.” Tần Lăng Thường lễ phép nói.
Ông cụ nhà họ Đường đứng bật dậy, đưa hai tay nhận quà mừng thọ, cung kính nói: “Cảm ơn món quà của ông Tần, cũng lâu rồi tôi không có thời gian gặp mặt ông ấy, tôi rất nhớ ông ấy, sau này có thời gian chắc chắn sẽ tới Kinh Thành đáp lễ ông Tần.”
Từ nãy tới giờ ông cụ nhà họ Đường vẫn ngồi nhận quà mừng thọ, nhưng đối mặt với hậu bối như Tần Lăng Thường, chẳng những đứng dậy mà còn nói chuyện với thái độ hết sức cung kính.
Hơn nữa, trong miệng ông cụ nhà họ Đường còn nhắc đến Kinh Thành.
Có lẽ nào… Người phụ nữ xinh đẹp này, là con cháu của một dòng họ lớn nào đó ở Kinh Thành chăng?
Nghĩ tới đây, ánh mắt của tất cả mọi người nhìn Tần Lăng Thường đều trở nên kính nể.
Những dòng họ kia ở Kinh Thành, chuyện bên trong đều tương đối sâu, tuyệt đối không thể chọc vào.
Tần Lăng Thường tặng quà xong, lúc lui xuống, bỗng nhiên liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền đang đứng một bên.
Sao anh lại ở chỗ này?
Đôi mắt xinh đẹp của Tần Lăng Thường ánh lên vẻ ngạc nhiên.
Theo lễ phép, cô ấy muốn bước lên chào hỏi Phương Vỹ Huyền một tiếng.
Nhưng lúc này, ông cụ nhà họ Đường đã bắt đầu phát biểu.
“Cảm ơn mỗi vị khách mời tại tiệc mừng thọ, hôm nay là sinh nhật bảy mươi tư tuổi của Đường Hoàng Tri tôi, tôi với tư cách…” Khi ông cụ nhà họ Đường đang nói chuyện, bên ngoài phòng khách bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân.
Lúc này còn có khách đến?
Tất cả mọi người nhìn lại phía sau.
Sau đó, bốn bóng người đi vào phòng khách.
Một nam một nữ đi phía trước, hai gã đàn ông mặc áo võ màu đen đi theo phía sau.
Người phụ nữ đi phía trước có khuôn mặt lẳng lơ hết cỡ, tô son màu đỏ tươi, cả khuôn mặt toát lên vẻ yêu mị, lại có phần sắc bén.
Ở bên cạnh cô ta, là một người đàn ông hiên ngang, hai hàng lông mày như kiếm, ánh mắt sắc lẹm, khí thế rất mạnh.
Bốn người này vừa bước vào, phòng khách đã rơi vào sự im lặng.
Khi nhìn đến cặp nam nữ cầm đầu, tất cả mọi người đều biến sắc tại chỗ.
Nhất là Đường Mạnh Sơn và Cơ Hiểu Nguyệt, gần như biến sắc trong nháy mắt.
Một nam một nữ này, chính là Dương Thiếu Xương và Dương Yến Xuân!
Vậy mà bọn họ lại tới!
Nhà họ Dương vì cách làm việc hung ác tàn nhẫn, không tuân thủ quy tắc nên có danh tiếng không tốt ở Giang Nam.
Nhưng bởi vì thế hệ trẻ là Dương yến Xuân và Dương Thiếu Xương bọn họ thật sự vô cùng xuất sắc, xu thế phát triển của nhà họ Dương vẫn rất mạnh mẽ.
Mười năm trước nhà họ Dương chỉ có thể miễn cưỡng xem như dòng họ hạng nhất, nhưng hôm nay, nhà họ Dương đã thành công bước vào hàng ngũ nhà giàu cao cấp.
“Ông Đường chuẩn bị tiệc rượu mừng thọ, sao có thể quên mất nhà họ Dương chúng tôi chứ? Dù nói thế nào thì trước đây chúng ta cũng có mối quan hệ hợp tác đó.” Dương Yến Xuân nhìn ông cụ nhà họ Đường trước mặt, nhếch môi nở một nụ cười lạnh lùng.
Đường Mạnh Sơn bước lên trước với vẻ mặt khó coi, nói rằng: “Dương Yến Xuân, cô muốn làm gì? Hôm nay là ngày vui của nhà họ Đường chúng tôi, cô…”
Đường Mạnh Sơn chưa kịp nói hết câu, Dương Thiếu Xương đã bước lên một bước.
Khí thế rợp trời quét qua khiến Đường Mạnh Sơn thấy khó thở trong nháy mắt, vốn không thể nói tiếp!
“Ông chủ!” Đường Nam Tư bên cạnh thấy vậy thì lập tức xông lên ngăn trước người Đường Mạnh Sơn.
“Chỉ là võ giả Tiên Thiên bậc tám mà cũng dám bước lên phía trước?” Dương Thiếu Xương mặt lạnh như tiền nói.
Anh ta khoát tay, tung một cái vào không trung.
“Phụt!”
Đường Nam Tư phun một búng máu tươi, bay qua một bên như diều đứt dây, nặng nề đụng vào trụ đá, ngã xuống đất không đứng dậy nổi.
“Chú Tư!” Đường Thanh Hiền đỏ cả vành mắt, hét ầm lên.
Những người khác tại đó, lúc này đều thầm giật thót trong lòng, ánh mắt toát vẻ khiếp sợ.
Đây chính là vị thiên tài võ đạo của trong truyền thuyết của nhà họ Dương, Dương Thiếu Xương đó sao?
Thực lực này… Quá khủng khiếp.
Ngày hôm nay nhà họ Dương… Sợ rằng sẽ có chuyện lớn!
Ánh mắt Dương Thiếu Xương sắc bén như kiếm, liếc nhìn sắc mặt trắng hếu của Đường Mạnh Sơn, nhìn xung quanh lạnh giọng nói: “Ai là Phương Vỹ Huyền?”