Sở dĩ Phương Vỹ Huyền báo cảnh sát, một là tránh phiền phức khi xử lý những thi thể này, hai là tạo phiền phức cho Lý Hòa Phúc.
Đương nhiên đống súng này có được một cách phi pháp, cảnh sát sẽ truy ra được ngọn nguồn của súng, và thân phận của đám người đó nữa.
Đến lúc đó, Lý Hòa Phúc nhất định cũng sẽ bị liên lụy.
…
Đêm nay đối với Lý Hòa Phúc mà nói phải gọi là dài đằng đẵng.
Minh Báo và mười tên xạ thủ mà gã ta phái ra ngoài vẫn chưa trở về.
Đám người đó tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được!
Bởi vì trong tay họ có mười khẩu súng trường tự động!
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Trễ thế này rồi mà vẫn chưa về, người cũng chẳng liên lạc được.” Lý Hòa Phúc lo nghĩ đi lui đi tới trong phòng làm việc.
Bây giờ gã ta đã hối hận rồi.
Quyết định đưa ra sáng hôm nay quá là bốc đồng, mặc dù muốn đối phó với Phương Vỹ Huyền thì cũng không cần phải cử đi mười tay súng, mười khẩu súng trường.
Nếu thật sự xảy ra vấn đề thì sẽ bị cảnh sát để mắt tới, vô vàn rắc rối!
Trong lúc Lý Hòa Phúc đang lo nghĩ không ngớt thì một cuộc điện thoại gọi tới.
Lý Hòa Phúc nhanh chóng nghe máy.
“Đại ca…em vừa nhận được tin tức, mấy người Minh Báo…chết hết cả rồi! Toàn bộ súng cũng bị cảnh sát tịch thu …”
Nghe được tin này, Lý Hòa Phuc không chịu nổi, tầm mắt tối sầm lại, ngất xỉu ngay tại chỗ.
…
Ngày hôm sau là thứ bảy.
Đường Thanh Hiền gọi cho Phương Vỹ Huyền một cuộc điện thoại từ sớm, nói mười giờ sáng sẽ cho xe đến đón anh, bảo anh chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng Phương Vỹ Huyền chẳng có gì để chuẩn bị, anh mặc một cái áo sơ mi và quần dài, cứ thế xuống lầu.
Khoảng mười giờ hai mươi, Phương Vỹ Huyền tới cổng nhà họ Đường, nơi đây đã đậu đủ loại xe sang trọng, mỗi một chiếc đều có giá thị trường không dưới trăm vạn, còn có những chiếc siêu cấp sang trọng hàng đầu thị trường với giá hơn ba ngàn vạn như Maybach, Rolls-Royce…
Trên đường từ cổng đi vào phòng khách biệt thự còn được trải một tấm thảm đỏ dài ngoằng.
Phương Vỹ Huyền đi thẳng vào biệt thự.
Lúc này, bên trong biệt thự đã rộn ràng, khắp nơi đều là người.
Trong số những người này, ngoài những người dòng chính và trực hệ họ Đường ra thì còn có nhiều người là đại diện của các dòng họ có quan hệ tốt với nhà họ Đường đến dự tiệc mừng thọ.
Hầu hết những người này Phương Vỹ Huyền đều không biết, mục đích anh tới tham gia tiệc mừng thọ chỉ có một, đó chính là ăn đồ ăn ngon.
Cho nên anh lập tức đi vào một góc phòng khách, đứng trước bàn tiệc buffet, chuẩn bị xem nên ăn gì trước.
Nhưng vào lúc này, Đường Thanh Hiền lại đi từ bên trong ra.
Ngày hôm nay cô ta trang điểm nhẹ nhàng, trông rất hoàn hảo và thanh tú, mặc một chiếc váy màu xanh da trời, lộ ra cánh tay trắng nõn mịn màng và hai chân nhỏ như hai đoạn ngó sen.
Cô ta vừa xuất hiện là lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đây là thiên kim nhà họ Đường, công chúa nhỏ đích thực.1
Nhà họ Đường là một trong những nhà giàu có hàng đầu khu Giang Nam, có khối tài sản hơn mười tỷ.
Mà gia chủ nhà họ Đường hiện nay – Đường Mạnh Sơn – chỉ có một đứa con gái là Đường Thanh Hiền.
Bữa tiệc mừng thọ ngày hôm nay, đại đa số các dòng họ đều dẫn theo thanh niên ưu tú nhất của dòng tộc mình, trong lòng họ đang tính toán để thanh niên tài giỏi đẹp trai trong dòng họ mình nghĩ cách tiếp cận Đường Thanh Hiền, giành lấy sự ưu ái của Đường Thanh Hiền.
Nếu có thể cưới được Đường Thanh Hiền thì đúng là làm rạng rỡ tổ tông! Giúp ích rất nhiều cho cả dòng họ!
Tầm mắt của mọi người đều tập trung lên người Đường Thanh Hiền, mà Đường Thanh Hiền lại lo lắng tìm kiếm một người khác trong đám đông.
“Sao cậu ta vẫn chưa đến?” Đường Thanh Hiền nhìn trái nhìn phải, vẫn không tìm được Phương Vỹ Huyền trong đám đông.
Ngay lập tức, cô ta liếc thấy một bóng lưng đang đứng trước bàn tiệc buffet trong một góc xa hẻo lánh.
“Ở đây à!”
Đường Thanh Hiền dứt khoát bước nhanh về phía Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền đang chuẩn bị gắp thức ăn trong đĩa thì bả vai bị vỗ hai cái nặng nề.
“Phương Vỹ Huyền, tôi còn tưởng rằng cậu không tới chứ!” Đôi mắt xinh đẹp của Đường Thanh Hiền lóe sáng, nói.
“Cô tìm tôi có việc à?” Phương Vỹ Huyền không nhịn được hỏi.
“Cậu khoan ăn đã, đi theo tôi vào bên trong một chút, ông nội, cha và anh trai tôi đều đang ở bên trong chờ cậu.” Đường Thanh Hiền nói.
“Người nhà cô đang ở bên trong, tôi vào làm gì?” Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày nói.
“Ông nội tôi muốn gặp cậu, thuận tiện để người nhà làm quen với cậu một chút…” Đường Thanh Hiền nói.
Phương Vỹ Huyền suy nghĩ một chút, vẫn đứng dậy.
Dù sao thì hôm nay cũng là tiệc mừng thọ của ông cụ Đường, đến cũng đã đến rồi, nên tôn trọng thì vẫn phải tôn trọng với ông cụ một chút.
Ở trước mắt bao người, Phương Vỹ Huyền đi theo sau Đường Thanh Hiền vào bên trong.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Công chúa nhỏ nhà họ Đường sao lại đi gần với một cậu trai trẻ đến lễ phục cũng không mặc thế kia? Còn dẫn cậu ta vào bên trong nữa?
Phòng trong là nơi chỉ có con cháu dòng chính và trực hệ họ Đường mới vào được!
Lẽ nào, chàng trai trẻ kia là gì đó của Đường Thanh Hiền…
Làm sao có thể? Trước đó họ đã từng điều tra rồi, bây giờ Đường Thanh Hiền vẫn chưa có đối tượng yêu đương!
Phương Vỹ Huyền đi theo Đường Thanh Hiền vào bên trong.
Hai bên trái phải ngồi hai nhóm người, đều là con cháu dòng chính và trực hệ họ Đường, ông cụ Đường ngồi ở vị trí chính giữa phía trước.
“Thần y Phương, cậu tới rồi.”
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, Đường Mạnh Sơn đứng dậy đầu tiên, bước tới nghênh đón.
Những người khác ngồi hai bên đều tò mò nhìn Phương Vỹ Huyền.
Một thanh niên bình thường như vậy, chính là thần y Phương trong miệng Đường Mạnh Sơn đó sao?
Chính cậu ta đã thành công khiến bệnh của ông cụ Đường thuyên chuyển à?
Thế này cũng quá trẻ!
Nhìn thế nào cũng chẳng giống một thần y y thuật cao minh gì cả.
Nhưng những lời này sẽ không ai nói ra, đại đa số người chỉ oán thầm.
“Thần y Phương.”
Lúc này, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn cũng bước tới chào hỏi.
Phương Vỹ Huyền nhận ra anh ta, chính là Đường Chí Hòa đã thấy bên ngoài ngôi nhà tranh của Hạ Minh An ngày hôm đó.
Lúc này ánh mắt Đường Chí Hòa nhìn Phương Vỹ Huyền tràn ngập cung kính.
Chuyện Phương Vỹ Huyền làm anh ta đều biết, không chỉ cứu ông cụ Đường, còn cứu cả Đường Thanh Hiền.
Cho nên trong mắt Đường Chí Hòa, thanh niên Phương Vỹ Huyền trông còn trẻ tuổi hơn anh ta này giống như ân nhân.1
Phương Vỹ Huyền gật đầu với Đường Chí Hòa, sau đó nhìn về phía ông cụ Đường, nói: “Ông Đường, chúc ông thọ tỉ Nam Sơn.”
Lúc nói câu này, trong lòng Phương Vỹ Huyền thấy có chút là lạ.
Dù sao thì người có thể thực hiện câu nói này một cách chân chính cũng chỉ có anh.
Ông cụ Đường mỉm cười nói: “Thần y Phương, lại đây ngồi với tôi.”
Trong lúc nói chuyện, ông cụ Đường đã chỉ vào một chỗ ở bên cạnh mình.
Thấy vậy, người nhà họ Đường ngồi hai bên đều thay đổi sắc mặt.
Chỗ ngồi trong nội đường chú trọng đến việc sắp xếp thứ tự.
Trong nhà họ Đường, người có địa vị càng cao thì ngồi càng gần ông cụ Đường.
Cho nên Đường Mạnh Sơn ngồi ở đầu một hàng, còn con cả của ông cụ Đường – Đường Vĩnh Khanh – thì ngồi ở vị trí đầu hàng bên kia.
Nhưng ông cụ Đường lại sắp đặt một chỗ ngồi bên cạnh mình không xa, cái này khác hẳn với những năm trước.
Trước đó có không ít người đoán già đón non rằng cái chỗ đó dành cho ai.
Bây giờ mới biết, đây là chỗ ngồi mà ông cụ Đường đặc biệt dành cho Phương Vỹ Huyền!
Điều này chứng tỏ rằng địa vị của thanh niên này ở trong lòng ông cụ Đường cao bao nhiêu!
“Đi đi, ông nội gọi cậu qua kìa.” Đường Thanh Hiền kéo tay Phương Vỹ Huyền, nhỏ giọng nói.
Thật ra Phương Vỹ Huyền không muốn ngồi lắm, bởi vì anh đã cảm nhận được rất nhiều ánh mắt khác thường.
Anh ghét phiền phức, cũng không muốn gia nhập vào cuộc đấu tranh nội bộ dòng họ của nhà họ Đường.
Nhưng lúc này mà xoay đầu rời đi thì lại quá không thích hợp.
Cho nên anh vẫn đi về phía chỗ ngồi, ngồi xuống.
“Tôi long trọng giới thiệu với mọi người một chút, đây là ân nhân lớn của nhà họ Đường chúng ta, Phương Vỹ Huyền!” Ông cụ Đường mỉm cười nói: “Bây giờ tôi còn có thể ngồi đây nói chuyện với mọi người, đều dựa vào cậu ấy! Nếu không thì năm nay tôi vốn dĩ không thể nào làm tiệc mừng thọ được!”
“Mọi người đừng thấy thần y Phương tuổi còn rất trẻ mà không tin tưởng cậu ấy. Cậu ấy chính là học trò của dược thần Hạ! Cậu ấy nắm giữ y thuật trong tay…”1
Nghe ông cụ Đường giới thiệu mà Phương Vỹ Huyền chỉ cảm thấy hết chỗ nói.
Anh đã nói bao nhiêu lần, anh không phải là học trò của Hạ Minh An, nhưng mà chẳng ai tin cả.
Sau khi giới thiệu Phương Vỹ Huyền xong, ông cụ Đường lại cười nói với người nhà họ Đường trong chốc lát, rồi lên lầu thay quần áo, chuẩn bị để lát nữa tiếp khách.
“Có mấy người tới tham gia tiệc mừng thọ, ngay cả quà cũng không đem, đúng là để mắt đến nhà họ Đường chúng ta quá.” Ông cụ Đường vừa lên lầu là Lương Gia Tuệ ngồi ở đối diện lập tức hừ đểu một tiếng, tỏ ý kiến.
Rất hiển nhiên, bà ta đang nói đến Phương Vỹ Huyền.
Đường Mạnh Sơn hơi thay đổi sắc mặt nói: “Thần y Phương là ân nhân của nhà họ Đường chúng ta, cậu ấy tới tham gia tiệc mừng thọ, vốn dĩ không cần mang quà, chị dâu chị nói lời này…”
“Mạnh Sơn, chị dâu mày làm người thế nào mày còn không biết sao? Cô ấy chỉ lắm mồm thôi, mày không cần để ý đến cô ấy.” Lúc này, Đường Vĩnh Khanh cũng nói.
Đường Vĩnh Khanh giống Đường Mạnh Sơn đến mấy phần, nhưng ông ta đeo một cái kính gọng vàng, khí chất càng thêm thâm sâu.
Đường Mạnh Sơn liếc mắt nhìn Lương Gia Tuệ một cái, không nói tiếp nữa.
Đường Vĩnh Khanh nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, trong mắt lóe lên tia sáng, nói: “Thần y Phương, dựa theo lời cha tôi nói, y thuật của cậu cao minh như thế, đúng lúc thân thể của tôi có một chút vấn đề, cậu có thể xem giúp tôi một chút được không?”