Đường Thanh Hiền và Triệu Đàm Tuyết đi trên đường, vừa nói vừa cười.
Tối qua hai người đã làm hòa với nhau.
Tối hôm qua, Triệu Đàm Tuyết gọi điện thoại cho Đường Thanh Hiền.
Triệu Đàm Tuyết khóc nức nở trong điện thoại, nói rằng trước kia cô ta thích nhầm người, những lời cô ta nói ở quán bar Thâm Lan hôm đó chỉ là lời nói trong lúc tức giận.
Cô ta xin lỗi Đường Thanh Hiền, cầu xin sự tha thứ.
Dù gì cũng là bạn tốt từ thời trung học được hơn hai năm, Đường Thanh Hiền mềm lòng, chấp nhận lời xin lỗi của Triệu Đàm Tuyết, hai người lại hòa thuận như xưa.
Sáng nay Triệu Đàm Tuyết gửi một tin nhắn cho Đường Thanh Hiền, bảo trưa nay cùng nhau đi mua sắm, ăn uống giống như trước đây.
Đương nhiên Đường Thanh Hiền sẽ không từ chối, vì vậy hai người cùng nhau đi dạo.
"Đàm Tuyết, cậu đã xin nghỉ mấy ngày rồi, khi nào thì đi học trở lại thế? Cũng sắp đến kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu nghỉ nhiều như vậy sẽ rất khó để theo kịp tiến độ." Đường Thanh Hiền lo lắng nhìn Triệu Đàm Tuyết nói.
Triệu Đàm Tuyết mỉm cười nói: "Mai tớ sẽ đi học lại, mấy ngày nghỉ phép coi như một cách để giải tỏa tinh thần, giảm bớt áp lực."
"Vậy thì tốt quá." Đường Thanh Hiền cười nói.
Hai người không ngừng trò chuyện, chân bước đều, bất tri bất giác đã đi đến một cây cầu đi bộ cũ, dưới chân cầu là Lệ Giang nổi tiếng ở thành phố Giang Hải.
Cầu đi bộ này được xây dựng ở góc hẹp nhất Lệ Giang, con sông chảy xiết.
Cầu cao khoảng mười lăm mét so với mặt sông, có thể thấy quang cảnh sông rất đẹp.
Nhiều du khách khi đến thành phố Giang Hải sẽ chọn đến cầu đi bộ này để chụp ảnh.
Chỉ là cây cầu đi bộ này đã được xây dựng gần trăm năm, tương đối cũ kỹ, chỉ số an toàn tương đối thấp.
Lan can trên cầu rất thấp, chỉ tới thắt lưng của một người.
Do đó, trên tay vịn cầu có một biển cảnh báo màu vàng: "Không tựa vào lan can!"
Triệu Đàm Tuyết và Đường Thanh Hiền đi đến giữa cầu đi bộ thì dừng lại.
Hôm nay là thứ tư, trên cầu không có nhiều người qua lại, khu vực xung quanh rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng nước chảy trên sông.
"Nhớ khi mới quen nhau ở trường trung học, chúng ta thường đến đây ngắm cảnh." Triệu Đàm Tuyết cười nói với Đường Thanh Hiền.
"Đúng vậy, thời gian trôi nhanh thật, đã hai năm rồi." Đôi mắt đẹp của Đường Thanh Hiền đầy hồi ức.
"Sau này lúc chúng ta tốt nghiệp, cơ hội đến đây ngắm cảnh sẽ không được nhiều nữa." Triệu Đàm Tuyết nói.
"Không đâu, kể cả sau khi tốt nghiệp, chúng ta vẫn là bạn tốt, có thể gặp nhau bất cứ lúc nào." Đường Thanh Hiền nhìn Triệu Đàm Tuyết, nhẹ nhàng nói.
Ánh mắt của Triệu Đàm Tuyết khẽ thay đổi, trong lòng có hơi dao động, nhưng nhanh chóng quyết tâm.
Lúc này, không có người đi bộ trên cầu.
Đây chính là một cơ hội tuyệt vời.
"Thanh Hiền, nhìn dưới chân cầu kìa, hình như có rất nhiều cá ló đầu lên." Triệu Đàm Tuyết nói.
"Thật không?" Đường Thanh Hiền bước tới, chống tay lên lan can, nhìn xuống chân cầu.1
Đôi mắt của Triệu Đàm Tuyết ánh lên vẻ nham hiểm, cô ta đi vòng ra phía sau Đường Thanh Hiền.
"Sao tớ không thấy..." Đường Thanh Hiền thò đầu nhìn về phía dưới cầu tìm cá mà Triệu Đàm Tuyết nói.
Đúng lúc đó, Triệu Đàm Tuyết đẩy mạnh một cái từ phía sau Đường Thanh Hiền!
Đường Thanh Hiền hét lên, mất thăng bằng, trực tiếp rơi xuống dòng sông chảy xiết!
Đường Thanh Hiền, cậu đừng trách tôi.
Là cậu đã hủy hoại ước mơ của tôi trước, đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn.
Đôi mắt của Triệu Đàm Tuyết đầy vẻ độc ác, cô ta nở một nụ cười sảng khoái sau khi trả thù thành công, khuôn mặt dữ tợn, vặn vẹo.
"Nói thật, về lòng dạ ác độc, cậu thực sự vượt quá sự mong đợi của tôi."
Lúc này, một giọng nói vang lên sau lưng Triệu Đàm Tuyết.
Mặt Triệu Đàm Tuyết biến sắc, liếc nhìn về phía sau.
Phương Vỹ Huyền? Sao cậu ta lại xuất hiện ở đây?
Vừa nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, Triệu Đàm Tuyết lập tức nhớ đến cảnh tượng Dương Anh Tâm bị đánh bằng gậy sắt ở quán bar Thâm Lan trước đây, cô ta lập tức cảm thấy sợ hãi.
Nhưng có lẽ vì vừa trả thù được nên cô ta bỗng thấy không sợ nữa.
Phương Vỹ Huyền đã làm gì? Anh không thể nào nhìn thấy những gì vừa xảy ra!
Trước khi Triệu Đàm Tuyết ra tay, cô ta đã quan sát xung quanh, xác nhận không ai ở gần mới ra tay một cách dứt khoát.
Trong khi đang suy nghĩ, vẻ mặt của Triệu Đàm Tuyết trở nên hoảng loạn, lo lắng.
"Phương Vỹ Huyền, cậu đến đúng lúc lắm, Thanh Hiền sơ ý ngã xuống sông, phải làm gì bây giờ? Mau gọi cảnh sát..." Triệu Đàm Tuyết giả bộ như thật, hai mắt cũng đỏ lên.
Phương Vỹ Huyền nhìn Triệu Đàm Tuyết đang diễn kịch thì hơi cau mày lại.
"Chỉ có hai chúng ta ở đây, đừng giả vờ nữa." Phương Vỹ Huyền nói.
Biểu cảm Triệu Đàm Tuyết đông cứng lại.
Cô ta không ngờ Phương Vỹ Huyền thật sự đã nhìn thấy!
Trước khi ra tay, cô ta đã quan sát kỹ, không thấy ai ở xung quanh!
"Tôi, tôi không hiểu cậu đang nói gì..." Mặt Triệu Đàm Tuyết hơi biến sắc, cô ta nói.
"Lòng người thật đáng sợ, những người tâm lý vặn vẹo như cậu, tôi đã gặp qua không ít, nhưng trong số đó thì tuổi tác của cậu còn tương đối nhỏ." Phương Vỹ Huyền bình tĩnh nói.
Vẻ mặt giả vờ hoảng sợ của Triệu Đàm Tuyết từ từ biến mất, thay vào đó là một nụ cười giễu.
"Coi như cậu thấy được thì đã làm sao nào? Xung quanh đây không có camera, cũng không có ai khác qua lại, những lời do một mình cậu nói ra không thể trở thành bằng chứng được." Triệu Đàm Tuyết cười không kiêng kỵ gì nữa: "Đương nhiên tôi biết cậu có thể đánh người, cậu có thể đánh chết tôi. Nhưng mà Đường Thanh Hiền không thể cứu được nữa, ha ha ha..."
Vị trí này đã được cô ta lựa chọn rất kỹ lưỡng, có thể ra tay mà thần không biết quỷ không hay.
Vì trả thù Đường Thanh Hiền, trước đó cô ta đã nghĩ ra rất nhiều kế hoạch.
Dùng dao rạch mặt, đưa cô ta vào ngõ hẹp, giao cho mấy tên xã hội đen...
Nhưng nếu thực hiện những kế hoạch này, Triệu Đàm Tuyết sẽ bị kéo vào, không thể thoát tội được.
Với thế lực của nhà họ Đường, kết cục của Triệu Đàm Tuyết sẽ rất thảm.
Vì vậy cô ta đã chọn cách duy nhất này.
Đưa Đường Thanh Hiền đến cây cầu đi bộ, sau đó đẩy cô ta xuống sông.
Làm như vậy, cô ta có thể trả thù Đường Thanh Hiền vừa có thể ngụy trang thành một vụ tai nạn, cô ta sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm nào.
"Không cần bằng chứng nào khác, tôi đã thấy hết, đó chính là bằng chứng." Phương Vỹ Huyền nói.
"Ha ha ha..." Triệu Đàm Tuyết cười bất chấp: "Phương Vỹ Huyền, cậu ở đây nói thêm nữa cũng vô ích, Đường Thanh Hiền đã chết, cậu cũng chẳng làm gì được tôi..."
"Bốp!"
Phương Vỹ Huyền bước tới, tát vào mặt Triệu Đàm Tuyết một cái.
Triệu Đàm Tuyết kêu lên thảm thiết, mấy cái răng cũng bay xuống đất, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
"Đường Thanh Hiền vẫn có thể cứu được, còn cậu thì không cứu được nữa." Nói xong, Phương Vỹ Huyền nhảy từ trên cầu xuống sông.
Mấy giây sau, anh bơi lên khỏi sông, đặt Đường Thanh Hiền trong tay xuống bên bờ.
Đường Thanh Hiền không có vấn đề gì nghiêm trọng, cùng lắm chỉ uống mấy ngụm nước sông.
Lẽ ra Phương Vỹ Huyền đã có thể ngăn Triệu Đàm Tuyết trước khi cô ta ra tay, nhưng anh không làm vậy.
Bởi vì Đường Thanh Hiền thật sự quá ngu ngốc, cần phải được dạy cho một bài học.1
Nếu không có bài học này, lần sau cô ta vẫn sẽ dễ dàng tin tưởng Triệu Đàm Tuyết.
Đường Thanh Hiền ướt sũng người, sắc mặt tái nhợt, cả người run lên.
So với thân thể bị đả kích, trong lòng cô ta còn bị đả kích mạnh hơn.
Không ngờ Triệu Đàm Tuyết... lại muốn giết cô ta.
Người bạn đã ở bên cô ta hơn hai năm lại muốn giết cô ta.
Nhớ đến cuộc gọi của Triệu Đàm Tuyết tối hôm qua và cả những gì vừa xảy ra trên cầu, những lời Triệu Đàm Tuyết nói, rồi những biểu cảm giả tạo đó...
Đường Thanh Hiền chỉ cảm thấy rợn cả tóc gáy.
"Tôi đề nghị giao người này cho Đường Nam Tư xử lý." Phương Vỹ Huyền nói.
"Cậu ta vẫn ở trên cầu đúng không? Tôi muốn gặp cậu ta một chút." Đường Thanh Hiền nhẹ nhàng nói.
"Trước mắt cậu ta không thể đi lại được." Phương Vỹ Huyền nói.
...
Vài phút sau, Phương Vỹ Huyền và Đường Thanh Hiền quay lại cầu đi bộ.
Triệu Đàm Tuyết vẫn ngã nằm trên mặt đất, ôm lấy gò má sưng tấy của mình.
Nhìn thấy Đường Thanh Hiền trở lại không bị thương gì cả, trong mắt cô ta lộ ra sự khiếp sợ, tiếp theo là vẻ oán hận vô tận.
"Triệu Đàm Tuyết, tôi quay lại chỉ muốn biết một chuyện, sao cậu lại hận tôi như vậy?" Đường Thanh Hiền nhìn về phía Triệu Đàm Tuyết, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
"Ha ha ha... Sao tôi lại hận cậu ấy hả? Chính cậu còn không hiểu sao? Hơn hai năm nay tôi làm "bạn tốt" bên cạnh cậu, là lá xanh tô điểm cho bông hoa là cậu ngày càng trở nên xinh đẹp!"
"Tôi thích thầm Dương Anh Tâm hơn hai năm, nhưng ánh mắt của Dương Anh Tâm vẫn luôn đặt trên người cậu! Trước kia Dương Anh Tâm nói cậu ấy thích tôi, tôi còn nghĩ đó là sự thật, đó là khoảng thời gian... tôi cảm thấy hạnh phúc nhất, nếu mọi chuyện cứ mãi như vậy thì tốt rồi... nhưng tất cả lại vì cậu một lần nữa!"
"Cậu đã phá hủy ước mơ của tôi! Phá hủy tất cả mọi thứ của tôi! Mỗi lần nhìn thấy nụ cười trên mặt cậu, tôi lại thấy vô cùng chán ghét, cậu có biết không?"
Triệu Đàm Tuyết điên cuồng hét lên, mắt đỏ lên như máu, đầy sự thù hận.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nhìn thấy sự oán hận trong mắt Triệu Đàm Tuyết, Đường Thanh Hiền vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, toàn thân vô lực, không thốt nên lời.
Rốt cuộc là tại sao?
Trong lòng cô ta luôn coi Triệu Đàm Tuyết là người bạn thân nhất của mình, nhưng Triệu Đàm Tuyết lại coi cô ta như kẻ thù.
Cô ta nghĩ rằng Triệu Đàm Tuyết thật tâm muốn làm hòa với mình nhưng sự thật là Triệu Đàm Tuyết lại muốn giết mình.