Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày, nhìn về những chỗ khác.
Rồi sau đó, anh liền nhìn thấy trong một làn khói đen ở nơi xa, có một hình dạng hình người.
Từ hình dáng của người nọ thấy, người này không nghi ngờ thì chính là Lam Nhiên.
“Vậy mà lại nắm giữ thuật pháp chế tạo không gian… Không đơn giản.” Phương Vỹ Huyền nói.
Cùng lúc đó, Phương Vỹ Huyền lao về phía trước.
Anh muốn từ trong không gian mà Ma Đạo tạo thành, cứu Lam Nhiên ra.
…
Đầu cực bắc.
Bản tôn nhìn thấy Phương Vỹ Huyền nhắm về hướng không gian chỗ của Lam Nhiên, sắc mặt lập tức thay đổi.
Toàn linh thể đã giấu trong không gian tùy thân sáng lập, ngăn cách toàn bộ hơi thở, sao Phương Vỹ Huyền có thể phát hiện ra được?
Nhưng lúc này, bản tôn còn không còn quá nhiều thời gian mà tự hỏi.
Trước mặt gã, đã vẽ ra một trận pháp hoàn chỉnh.
“Không gian dịch chuyển! Mở ra!”
Bản tôn quát lớn một tiếng, trận pháp trước mặt lập tức xuất hiện một ánh sáng chói mắt!
…
Cùng lúc đó, căn nguyên của phân thân Ma Đạo bị thần thức của Phương Vỹ Huyền trấn áp, cùng với Lam Nhiên bị giấu trong không gian tùy thân, lập tức bị một sức mạnh đột ngột xuất hiện bao phủ, bị kéo vào trong lối ngầm của không gian, biến mất không thấy đâu!
Thấy một màn này, sắc mặt Phương Vỹ Huyền hơi thay đổi.
Đối phương sử dụng thuật pháp truyền tống không gian!
Lam Nhiên, đã bị kéo vào trong đường hầm không gian, sẽ bị truyền tống rời khỏi nơi này trong hai giây nữa!
Trong tầm nhìn của Phương Vỹ Huyền, có thể nhìn thấy lối vào của cái đường hầm không gian kia.
Lối vào này, trước mắt đã sắp sửa đóng lại.
“Vèo!”
Trong không khí vang lên một tiếng vang lớn, thân hình của Phương Vỹ Huyền nhanh như điện, trước khi cửa vào biến mất, lập tức hoàn toàn đi vào đường hầm không gian!
Xung quanh hoàn toàn lặng im.
Một loạt chuyện này, diễn ra chỉ trong ba giây ngắn ngủi.
Trong tầm mắt của các võ giả, bọn họ chỉ nhìn thấy Phương Vỹ Huyền và cả mấy làn khói đen kia, không hiểu sao lại biến mất.
Trừ chuyện này ra, bọn họ đều không biết gì cả.
Mấy giây sau, mới có võ giả lấy lại tinh thần.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Người… Sao không thấy đâu nữa rồi?”
Vẻ mặt các võ giả mờ mịt, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Trong đám người, Liễu Tiên San cũng sắc mặt khϊếp sợ, nói không nên lời.
Mà Khương Thủy Nhu, thì lại mặt cắt không còn giọt máu mà ngồi liệt ở trên mặt đất.
Trái tim cô ấy đập thật sự nhanh.
Cô ấy cảm thấy hình như mình đã phạm sai lầm rồi, chẳng những không cứu Lam Nhiên về được, còn hại chết đại sư Đạo Thiên…
…
Sau khi Phương Vỹ Huyền đi vào trong đường hầm không gian, rất nhanh đã nhìn thấy Lam Nhiên phía trước.
Anh đột nhiên tăng tốc một cái, bắt lấy một chân của Lam Nhiên, rồi sau đó kéo cả người cô bé đến trước người.
Phía trước chính là điểm cuối của đường hầm không gian.
Trên mặt Phương Vỹ Huyền, lộ ra nụ cười trêu chọc.
Lần này, đối phương trực tiếp đưa anh đến hang ổ.
Bản tôn của phân thân Ma Đạo, có lẽ là nên để cho anh xem gương mặt thật rồi.
…
Trong sơn động, sau khi bản tôn dùng pháp quyết truyền tống, bất ngờ khi thấy Phương Vỹ Huyền cũng vào giữa đường hầm không gian.
Giờ phút này, trái tim gã cũng sắp vỡ tung rồi!
Sao có thể?
Thuật pháp truyền tống không gian của gã đã chỉ định người truyền tống chỉ có căn nguyên của phân thân Ma Đạo cùng với toàn linh thể kia thôi, sao Phương Vỹ Huyền lại trà trộn vào được chứ?
Trong lòng bản tôn hoảng hốt, đồng thời cũng lập tức đưa ra quyết định. Kể cả có mất đi toàn linh thể và phân thân Ma Đạo, thì gã cũng không thể để cho Phương Vỹ Huyền tới trước người gã! Nếu không thì hậu quả thật không dám tưởng tượng!
“Ầm!”
Bản tôn lập tức ngừng vận hành thuật pháp.
Trận pháp trước mặt, lập tức mất đi ánh sáng.
Tất cả trở lại như thường, trong sơn động cực kỳ yên tĩnh.
Bản tôn cúi đầu, nhìn dưới mặt đất, một đôi mắt hai màu xám trắng, nhìn không ra chút cảm xúc dao động nào.
“A…”
Mấy giây sau, bản tôn ngẩng đầu lên, phát ra tiếng gầm không cam lòng!
Phân thân Ma Đạo của gã đã mất!
Truyền thừa của đạo nhân Vô Cực không lấy được!
Toàn linh thể cũng bị cướp lại!
Một loạt thất bại này, làm cho gã cảm thấy nhục nhã, hơn nữa cũng vô cùng phẫn nộ!
Phương Vỹ Huyền! Đều là do cái tên Phương Vỹ Huyền đáng chết này!
Phương Vỹ Huyền này, đã ba lần liên tiếp cướp mất thứ mà gã nhìn trúng!
Không thể tha thứ! Tuyệt đối không có cách nào tha thứ!
Gã nhất định phải trả thù! Nhất định phải phát tiết hết tất cả lửa giận của gã ra!
Sau khi gào giận mười mấy giây, bản tôn đột nhiên trở lại bình tĩnh.
Đầu của gã cúi thấp, nhìn chỗ vách tường phía trước.
Chỗ đó đặt một cái xác con người.
Nhưng cái xác này đã hư thối, không nhìn ra được dáng vẻ ban đầu.
“Phân thân Thần Đạo, chỉ thiếu một chút nữa thôi là có thể hoàn thành… Tuy rằng vật chứa không bằng toàn linh thể, nhưng thực lực vẫn vượt xa các phân thân khác.”
“Phương Vỹ Huyền… Tao nhất định sẽ khiến cho mày phải hối hận.”
…
Phương Vỹ Huyền ôm Lam Nhiên, ở đường hầm không gian bị một sức mạnh vô hình, đẩy thật nhanh về phía trước.
Lúc anh sắp sửa từ điểm cuối của đường hầm không gian lao ra ngoài, điểm cuối đường hầm không gian gần trong gang tấc, đột nhiên đóng lại!
Sức mạnh đẩy Phương Vỹ Huyền và Lam Nhiên về phía trước, cũng đồng thời biến mất!
“Phản ứng nhanh như vậy? Không thú vị.” Phương Vỹ Huyền hơi lắc đầu.
Một tay anh ôm Lam Nhiên, nhìn xung quanh.
Lúc này anh đang đứng ở giữa đường hầm không gian.
Ở trong này, mỗi lần anh tiến về phía trước một chút, thì so với thế giới bên ngoài, có khả năng sẽ là khoảng cách mấy chục kilomet.
“Để mình xem thử, bây giờ đại khái là đang ở chỗ nào.”
Ký hiệu màu trắng trong hai mắt của Phương Vỹ Huyền, nhanh chóng chuyển động.
Tầm nhìn của anh, có thể nhìn được tình hình của thế giới bên ngoài.
Lúc này, anh đang đứng ở một nơi trắng xóa với rất nhiều dãy núi tuyết.
Hoa Hạ, đầu cực bắc.
Phương Vỹ Huyền lập tức biết vị trí đại khái hiện tại của anh.
Khoảng cách điểm cuối của đường hầm không gian vừa nãy chỉ còn một chút nữa thôi.
Nói cách khác… Bản tôn của cái gã bịt mặt kia, rất có khả năng đang ẩn thân ở nơi nào đó đầu cực bắc.
Nhưng đầu cực bắc sự quá lớn, muốn tìm một người như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng.
Phương Vỹ Huyền nghĩ ngợi, ôm Lam Nhiên nhanh chóng bay về phía sau.
Có liên quan đến thuật pháp không gian, là thứ phức tạp nhất trong tất cả thuật pháp, đồng thời cũng khó nắm giữ nhất.
Kể cả là có đặt ở trong giới Tu Tiên mấy ngàn năm trước, thì tu sĩ có thể nắm giữ được thuật pháp không gian, cũng là ngàn dặm mới có một.
Mà ở giới võ đạo hiện giờ, thuật pháp không gian càng gần như là đã thất truyền.
Phần lớn các võ giả tu luyện đơn giản đều chỉ là chút thân pháp hoặc là thuật pháp kiểu tấn công phòng ngự, hoàn toàn không có ai nghiên cứu thuật pháp không gian.
Đổi lại nếu như là bất kỳ một võ giả vào rơi vào trong đường hầm không gian, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ không ra được.
Nhưng đối với Phương Vỹ Huyền mà nói, đường hầm không gian này lại là công cụ tiện lợi cho anh về nhà.
Nói như vậy, đường hầm không gian chính là tọa độ đã được thiết lập từ trước, điểm khởi đầu với điểm cuối đều cố định.
Thân ở trong đường hầm không gian, nếu như không có cửa ra vào, thì kể cả có là người tinh thông thuật pháp không gian, cũng không có cách mà rời đi.
Mà đôi mắt của Phương Vỹ Huyền, có thể trực tiếp nhìn thấy tình huống ở thế giới bên ngoài, nói cách khác, anh có thể xác định vị trí rất chính xác.
Dưới tình huống như vậy, Phương Vỹ Huyền chỉ cần biết được phương hướng đại khái, là có thể nhanh chóng trở lại Nam Đô Hoài Bắc.
“Nơi này… Đi tiếp về phía trước ba thân vị nữa, là coi như đến.”
Phương Vỹ Huyền lao về phía trước một khoảng, từ cực bắc lập tức dịch chuyển đến khu vực Hoài Bắc.
Tiếp sau đó, Phương Vỹ Huyền lại bước về phía trước thêm một khoảng cách ngắn.
“Nam Đô, chính là nơi này không sai.”
Phương Vỹ Huyền nhìn ra không gian bên ngoài, ngay sau đó ký hiệu màu trắng trong mắt chuyển động cực nhanh.
Không gian tối đen trước mặt, lập tức xuất hiện một vết nứt!
Phương Vỹ Huyền ôm Lam Nhiên, từ trong vết nứt đi ra, đứng ở trên một đường phố.
Con phố này nằm trong phạm vi của Nam Đô, thậm chí cách chung cư không xa lắm.
“Định vị hoàn hảo.”
Trên mặt Phương Vỹ Huyền nở nụ cười, ôm Lam Nhiên đang hôn mê vào trong ngực, chậm rãi đi về hướng chung cư.
…
Vào lúc này, ở khu vực trung bộ xa xôi, trước sơn mạch Liệt Diễm, vẫn là khung cảnh im lặng.
Không ai ngờ tới, Phương Vỹ Huyền biến mất không thấy đâu vài giây trước, bây giờ đã về tới Nam Đô Hoài Bắc.
Liễu Tiên San nhìn Khương Thủy Nhu vô cùng tuyệt vọng ngồi liệt dưới đất ở cách đó không xa, tâm trạng cũng không quá dễ chịu.
Hiện giờ cô ta cũng không biết tình hình của Phương Vỹ Huyền như thế nào.
Rốt cuộc thì đi đâu rồi?
Sao lại đột nhiên không thấy tăm hơi đâu cả?
Liễu Tiên San vô cùng sốt ruột, ngay sau đó trong đầu chợt lóe ra một suy nghĩ.
Đúng rồi, chẳng phải là có điện thoại sao?
Vừa nghĩ như vậy, Liễu Tiên San lập tức lấy điện thoại ra, gọi vào số của Phương Vỹ Huyền.
Vài giây sau, đầu bên kia nối máy.
“Tôi ở Nam Đô, cũng có thể về được rồi. Đúng rồi, nhân tiện nói với Khương Thủy Nhu một câu, tôi đã cứu Lam Nhiên về rồi, bảo cô ấy yên tâm.” Nói xong câu đó, Phương Vỹ Huyền liền ngắt máy.
Liễu Tiên San thậm chí còn chưa phản ứng lại ý trong lời của Phương Vỹ Huyền!
Cái quái gì vậy?
Sao Phương Vỹ Huyền đã đến Nam Đô rồi?
Rõ ràng hai giây trước anh vẫn còn ở trước mặt mà!
Cả người Liễu Tiên San đều ngẩn ra.
…
Phương Vỹ Huyền đưa Lam Nhiên về tới nhà trọ, đặt cô bé nằm thẳng trên sô pha ở phòng khách.
Sau khi dùng thần thức kiểm tra thân thể của Lam Nhiên, Phương Vỹ Huyền biết cô bé cũng không có gì đáng lo ngại, chỉ là hồn thể bị khống chế một thời gian, sau khi tỉnh dậy sẽ không có việc gì.
Xác nhận Lam Nhiên không có việc gì xong, Phương Vỹ Huyền đứng ở trước mặt Lam Nhiên, nhìn khuôn mặt non nớt của cô bé.
Quen thuộc, quá quen thuộc.
Loại cảm giác quen thuộc này, là đến từ tận trong linh hồn.
Thật giống như, Phương Vỹ Huyền đã quen biết Lam Nhiên lâu lắm rồi vậy.
Nhưng mà, ngoại trừ cảm giác quen thuộc ra, Phương Vỹ Huyền cũng không nhớ ra được bất kỳ chuyện gì.
Thật giống như bị một sức mạnh không tên nào đó cản trở vậy, anh có nhớ thế nào cũng không ra, đã từng gặp Lam Nhiên ở đâu.
Loại tình huống này, Phương Vỹ Huyền cũng là lần đầu tiên gặp phải.
“Đến cùng là chuyện gì đây?”
Phương Vỹ Huyền chau mày.
“Cốc cốc cốc!”
Đúng vào lúc này, cửa nhà trọ bị gõ vang.