“Tu vi chỉ mới là Luyện Khí Kỳ mà đã có thể vượt qua thử thách rất mạnh mà ta đặt ra ư?” Đạo nhân Vô Cực nghi ngờ hỏi.
“Nói thật thì thử thách mà ông đặt ra có hơi đơn giản.” Phương Vỹ Huyền cười nhẹ nói.
“Đơn giản ư?” Vẻ mặt của đạo nhân Vô Cực thay đổi.
Vòng thử thách cuối cùng mà ông ta đặt ra dù là tu sĩ Hóa Thần Kỳ cũng khó mà vượt qua một cách thoải mái.
Nhưng người trẻ tuổi mới chỉ có tu vi Luyện Khí Kỳ trước mặt lại nói rằng thử thách này đơn giản?
“Có phải cậu dùng thủ đoạn khác để tiến vào nơi này không?” Đạo nhân Vô Cực giận tái mặt hỏi.
“Vậy phải hỏi ông mới đúng chứ. Nếu thử thách mà ông tạo ra không có lỗ hổng thì sao người khác có thể trà trộn vào nơi này được?” Phương Vỹ Huyền hỏi ngược lại.
Đạo nhân Vô Cực bị chặn họng trong chốc lát. Ông ta nhìn Phương Vỹ Huyền trước mặt mình, không biết nói gì nữa.
Thằng nhóc trước mặt này mang lại cho ông ta cảm giác vô cùng kỳ lạ.
Chỉ mới là Luyện Khí Kỳ nhưng dù là khí chất hay giọng điệu thì đều có vẻ vô cùng trưởng thành.
Đối mặt với một tu sĩ Độ Kiếp Kỳ như ông ta mà người này lại không hề có chút căng thẳng nào.
Nhìn kiểu gì cũng thấy không đúng lắm.
Với tu vi của đạo nhân Vô Cực thì không có bất kỳ kẻ nào có thể giấu diếm tu vi trước mặt ông ta.
Ông ta có thể chắc chắn rằng Phương Vỹ Huyền trước mắt chỉ mới có cảnh giới Luyện Khí Kỳ.
“Cậu tên gì? Là một học trò trong thế hệ sau này của Vô Cực Tông bọn ta sao?” Đạo nhân Vô Cực nhíu mày hỏi.
“Ặc… Tôi tên là Phương Vỹ Huyền, về phần vấn đề thứ hai của ông thì…” Nghe thấy lời của đạo nhân Vô Cực, vẻ mặt Phương Vỹ Huyền hơi kỳ lạ.
Trước mắt anh là một cơ thể mờ ảo, tất nhiên trí nhớ của nó vẫn còn dừng lại ở lúc đạo nhân Vô Cực để nó lại đây.
Nói cách khác là đạo nhân Vô Cực không biết trong mấy nghìn năm sau đã có chuyện gì xảy ra.
Chỉ e rằng ông ta không nghĩ tới việc từ mấy nghìn năm trước Vô Cực Tông đã đóng cửa rồi.
Mà truyền thừa ông ta để lại lại phải đến bốn nghìn năm sau mới xuất hiện…
Phương Vỹ Huyền đang lo không biết có nên nói sự thật cho đạo nhân Vô Cực biết hay không.
Thấy vẻ mặt của Phương Vỹ Huyền, có vẻ như đạo nhân Vô Cực đã đoán được gì đó.
Xem ra thằng nhóc trước mặt này cũng không phải người của Vô Cực Tông bọn họ.
Đạo nhân Vô Cực liếc nhìn quả Tinh Thần.
Ông ta biết rõ chu kỳ lớn lên của quả Tinh Thần.
Bây giờ quả Tinh Thần đã đến trạng thái tương đối chín muồi, cũng có nghĩa là sau khi ông ta để lại truyền thừa thì thời gian đã trôi qua ít nhất ba nghìn năm.
Ba nghìn năm…
Dù có là người tu tiên đi chăng nữa thì khoảng thời gian này cũng rất dài rồi.
“Thằng nhóc kia, nói cho ta biết mấy nghìn năm nay đã xảy ra chuyện gì? Đặc biệt là chuyện về Vô Cực Tông bọn ta ấy. Nếu cậu không nói thì đừng hòng có được truyền thừa.” Khóe miệng đạo nhân Vô Cực cong lên thành một hình vòng cung hài hước. Ông ta tới một mảnh đất cao cao bên cạnh rồi ngồi xuống.
“Được thôi, tôi nói liền. Đại khái là từ hơn hai nghìn năm trước đã không còn Vô Cực Tông nữa rồi.” Phương Vỹ Huyền cũng ngồi xuống nói.
“Nguyên nhân gây ra là gì?” Đạo nhân Vô Cực nhướng mày, cảm xúc cũng không dao động quá lớn, trông như đã đoán được từ trước rồi.
“Hình như là nhân tài tàn lụi, học trò bằng lòng gia nhập và ở lại Vô Cực Tông càng ngày càng ít, cuối cùng không còn một học trò nào muốn ở lại nữa nên đóng cửa.” Phương Vỹ Huyền nói.
Vẻ mặt đạo nhân Vô Cực không thay đổi nhưng trong mắt đã xuất hiện sự tức giận. Ông ta trách mắng: “Tôi đã biết ngay giao tông môn cho Lưu Trần Âm là một sai lầm mà!”
“Cũng chẳng còn cách nào, ai bảo ông sắp xếp cho truyền thừa nhiều năm như vậy mới mở ra chứ? Nếu để người trong tông môn phát hiện sớm hơn thì hẳn cũng không đến nỗi phải đóng cửa.” Phương Vỹ Huyền nói.
Nghe thấy câu này, đạo nhân Vô Cực nhìn về phía Phương Vỹ Huyền rồi nhíu mày nói: “Chỉ cần một tác động đơn giản là có thể mở nơi truyền thừa ra. Vốn dĩ tôi không hề thiết lập thời gian!”
“Vậy vì sao bây giờ truyền thừa mới mở?” Phương Vỹ Huyền sửng sốt hỏi.
Đạo nhân Vô Cực nhíu mày, đứng phắt dậy đi qua đi lại rồi sau đó xoay người hỏi Phương Vỹ Huyền: “Trước khi Vô Cực Tông đóng cửa, cậu có nghe được chuyện gì không?”
“Không, tôi cũng không phải người của Vô Cực Tông, chỉ nghe thấy tin đóng cửa kia thôi.” Phương Vỹ Huyền đáp.
Vẻ mặt đạo nhân Vô Cực hơi u ám, tự hỏi trong chốc lát rồi lại ngồi xuống một lần nữa, yên lặng nhìn Phương Vỹ Huyền.
“Ông còn cái gì muốn hỏi sao?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Ngay cả chuyện mấy nghìn năm trước mà cậu cũng biết… Điều này chứng minh rằng cậu đã sống với tu vi Luyện Khí Kỳ này mấy nghìn năm rồi sao?” Đạo nhân Vô Cực híp mắt nói.
“Đúng vậy, thật ra trước kia tôi đã gặp ông rồi đấy.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Gặp tôi sao… Cậu ở tông môn nào?” Đạo nhân Vô Cực hỏi.
“…Thiên Đạo Tông.” Phương Vỹ Huyền nghĩ nghĩ rồi đáp.
“Thiên Đạo Tông ư? Là học trò của Đạo Thiên sao?” Vẻ mặt của đạo nhân Vô Cực lại thay đổi, ông ta hỏi lại.
“Đúng vậy, lần gặp đó là do thầy của tôi mang tôi tới Vô Cực Tông…” Phương Vỹ Huyền đang nói dở thì đạo nhân Vô Cực đã cắt ngang.
“Tên Đạo Thiên kia hẳn là cũng phi thăng thành công rồi chứ?”
“Đại khái là muộn hơn ông trên dưới một trăm năm gì đó.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Ha ha ha… Cuối cùng Đạo Thiên vẫn thua! Tôi từng đánh đố với ông ta rằng nếu ông ta có thể phi thăng sau tôi trong năm mươi năm thì tôi sẽ ở Tiên giới chờ ông ta tới để nhận lỗi. Nếu ông ta không làm được thì phải giải thích với tôi.” Đạo nhân Vô Cực vui vẻ ngửa mặt lên trời cười ha hả.
Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt lại nhìn đạo nhân Vô Cực.
Thế mà anh lại không biết quan hệ của đạo nhân Vô Cực và thầy mình có vẻ cũng không tồi lắm cơ đấy.
Phương Vỹ Huyền đứng dậy nói: “Nếu ông bằng lòng thì có thể giao truyền thừa cho tôi.”
Đạo nhân Vô Cực nhìn Phương Vỹ Huyền, khóe miệng cong lên hỏi: “Sao cậu lại cho rằng tôi sẽ không muốn?”
“Dù sao thì ý định ban đầu của ông cũng là để lại cho người của Vô Cực Tông, hơn nữa ông lại còn là bạn của thầy tôi, tôi cũng không thể ép buộc ông được.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Ép buộc ư?” Đạo nhân Vô Cực mỉm cười.
Ngay sau đó ông ta giơ hai tay lên, ngửa đầu nhìn mặt trời trên bầu trời, áo trắng bay bay, thấp giọng nói: “Ngay cả bản lĩnh phát hiện ra truyền thừa của ta mà học trò Vô Cực Tông cũng không có. Bọn họ không có tư cách nhận được truyền thừa của tôi.”
“Còn nữa, nếu là học trò của Đạo Thiên, lại còn thành công vượt qua thử thách của tôi thì tất nhiên ta sẽ giao truyền thừa lại cho cậu.”
“Thế tới luôn đi, đừng lãng phí thời gian.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Trước đó tôi còn một vấn đề nữa.” Đạo nhân Vô Cực nói.
“Nói đi.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Vì sao cậu có thể sống mấy nghìn năm với tu vi Luyện Khí Kỳ vậy?” Đạo nhân Vô Cực híp mắt hỏi.
“Vấn đề này rất hay, tôi cũng không biết, thầy tôi cũng không biết, chắc là chỉ có ông trời biết.” Phương Vỹ Huyền đáp.
Đạo nhân Vô Cực nhìn chằm chằm vào Phương Vỹ Huyền rồi nói: “Thật ra tôi có nghe được một truyền thuyết, nghe nói ở thời xa xưa trước kia, có một loại thể chất tên là thể chất Trường Sinh Muôn Đời. Người có thể chất này sẽ không bao giờ chết, trẻ mãi không già, tồn tại vĩnh viễn.”
“Có phải là thể chất đó không?”
Phương Vỹ Huyền cười nhẹ nói: “Thầy tôi cũng đã từng nhắc tới loại thể chất này cho tôi nghe rồi. Nhưng truyền thuyết này có một lỗ hổng.”
“Lỗ hổng gì?” Đạo nhân Vô Cực hỏi.
“Nếu thật sự tồn tại thể chất Muôn Đời Trường Sinh, hơn nữa bọn họ có thể phi thăng thành tiên thì vì sao tôi đã tu luyện năm nghìn năm rồi mà vẫn dừng lại ở Luyện Khí Kỳ? Nếu bọn họ không thể phi thăng thành tiên thì những người nọ đã đi đâu?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Thật ra lời này rất có lý, nhưng không thể loại trừ khả năng sẽ có cơ hội phi thăng trong tương lai.” Đạo nhân Vô Cực mỉm cười nói.
“Thật ra tôi chỉ muốn đột phá Trúc Cơ Kỳ thôi, phi thăng và gì đó sau này tôi chưa từng nghĩ tới.” Phương Vỹ Huyền cười khổ nói: “Cho dù còn phải tu luyện mười nghìn tầng nữa mới từ Trúc Cơ Kỳ đột phá đến Kết Đan Kỳ thì tôi cũng nhận. Dù sao thì cũng tốt hơn là vĩnh viễn không có chút hy vọng tăng cảnh giới nào.”
“Ồ… Không tồi.” Đạo nhân Vô Cực trầm ngâm gật đầu.
Sau đó ông ta lại nhíu mày nói: “Thật ra còn có một khả năng nữa, cậu đã từng nghĩ rằng…”
Nhưng lời chỉ mới nói được một nửa, đạo nhân Vô Cực đã ngậm miệng lại.
Ông ta lắc đầu nói: “Thôi, sau này cậu sẽ có cơ hội hiểu. Bây giờ có đoán già đoán non cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Bây giờ tôi chính thức giao lại truyền thừa của tôi cho cậu.”
Lời vừa dứt, một luồng ánh sáng trắng đã xuất hiện trên người đạo nhân Vô Cực.
“Sau khi trao lại truyền thừa, cái cơ thể này của tôi sẽ biến mất. Nếu cậu còn vấn đề gì nữa thì bây giờ có thể hỏi tôi.”
Phương Vỹ Huyền đứng trước mặt đạo nhân Vô Cực, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Tôi có thể hái một quả Tinh Thần không? Dù sao thì sau khi giao truyền thừa cho tôi, thế giới nhỏ này cũng chẳng còn ai mà.”
Vẻ mặt đạo nhân Vô Cực đờ ra, sau đó cười nói: “Sao Đạo Thiên lại có học trò như vậy nhỉ?”
“Được rồi, có thể hái một quả Tinh Thần, nhưng đừng lấy những thứ khác.”
“Có khi bản thể của tôi sẽ trở về nơi này một ngày nào đó cũng nên.”
Nói xong, vẻ mặt đạo nhân Vô Cực trở nên nghiêm túc, mắt nhắm lại.
“Vút!”
Cơ thể của đạo nhân Vô Cực hóa thành một luồng sáng, nhập vào cơ thể Phương Vỹ Huyền!