“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, Trần Cao Hạc dùng hết chân khí cả người và tốc độ nhanh nhất nhằm thẳng về phía vị trí khe hở trên đỉnh đầu người khổng lồ.
Mà người bịt mặt đứng phía sau cũng bấm hai tay niệm chú sau đó đẩy về phía Trần Cao Hạc.
Một vật hình lưới hơi trong suốt xuất hiện giữa không trung, đánh về phía Trần Cao Hạc.
Trần Cao Hạc va chạm với tấm lưới trong suốt này thì bị bao vây ngay lập tức, không thể di chuyển về phía trước nửa bước!
“Chết tiệt!”
Trần Cao Hạc nhìn về phía người bịt mặt đang nhanh chóng tiếp cận người khổng lồ, vươn tay phải ra, nắm chặt nắm đấm.
Nhẫn linh Thủy trên ngón giữa phát ra một luồng sáng màu xanh.
Ngay sau đó, trên người người bịt mặt đang chạy như bay giữa không trung đột nhiên xuất hiện một tảng băng lớn!
Trong vài giây, cả người người đó đã bị tảng băng kia đóng băng hoàn toàn!
Thừa dịp này, Trần Cao Hạc lấy một con dao găm lóe ánh sáng bạc từ trong trữ vật ra, trên lưỡi dao còn khắc hình một con ưng đen.
Đây là một thần binh được cất giấu đã lâu, có tên là dao Hắc Ưng, do một người có biệt danh là chân nhân Hắc Ưng đúc thành từ hai nghìn năm trước.
Trần Cao Hạc nắm chặt dao Hắc Ưng rồi rót chân khí vào trong.
“Xoẹt!”
Dao Hắc Ưng phát ra tiếng.
“Loẹt xoẹt!”
Trần Cao Hạc vung tay về phía trước, chỉ trong chớp mắt đã rạch được cái lưới trước mặt ra thành từng mảnh nhỏ rồi vọt ra ngoài!
Cùng lúc đó, trên người người bịt mặt đang bị đóng băng trong tảng băng kia bộc phát ra một hơi thở.
“Ầm!”
Tảng băng đang vây lấy người kia nứt toạc ra trong nháy mắt!
Ánh mắt người bịt mặt lạnh như băng, không chạy về phía khe hở trên đỉnh đầu người khổng lồ nữa mà bay thẳng về phía Trần Cao Hạc!
Gã bấm hai tay lại niệm chú, một luồng sáng trắng hiện lên quanh người, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện phía sau Trần Cao Hạc!
Gã bổ một chưởng vào sau gáy Trần Cao Hạc!
Vẻ mặt Trần Cao Hạc thay đổi. Anh ta nghiến răng quay phắt người lại, hai tay giao nhau đặt trước người, ngăn cản đòn tấn công của người bịt mặt.
“Ầm!”
Hai người cùng bị dư chấn của sự va chạm đánh văng ra.
Trần Cao Hạc rơi trên mặt đất. Lúc này, khoảng cách giữa anh ta và khe hở kia chỉ còn chưa tới ba mươi mét.
Trần Cao Hạc không để ý đến người bịt mặt nữa mà phóng thẳng về phía khe hở kia.
Người bịt mặt lại đánh ra một chưởng về phía bóng dáng Trần Cao Hạc!
“Ầm ầm!”
Một sức mạnh cực lớn đánh úp về phía Trần Cao Hạc, hất tung anh ta sang bên cạnh!
Ở phía sau, người bịt mặt lại bấm hai tay niệm chú muốn dịch chuyển tức thời tới trong khe hở kia.
Nhưng trong quá trình bay ngược, Trần Cao Hạc đã để ý đến điều này.
“Truyền thừa của đạo nhân Vô Cực là của tôi, không một ai có thể cướp đi!”
Sát khí trên người Trần Cao Hạc bùng nổ. Cùng lúc đó, anh ta còn thúc dục lực lượng từ mặt nạ Tử Linh nữa.
Hai bàn tay được ngưng tụ từ khí đen đột nhiên xuất hiện giữa khoảng không bên cạnh người bịt mặt, kéo hai tay trái phải của gã ra, ngăn không cho gã chắp tay lại tạo ấn.
Trần Cao Hạc ổn định cơ thể rồi lại phóng về phía khe hở.
Bây giờ anh ta là người ở gần khe hở kia nhất!
Chỉ cần bước vào trong khe hở kia là anh ta có thể chiếm được đầy đủ truyền thừa của đạo nhân Vô Cực, không kẻ nào có thể cướp lấy nó!
“Ầm ầm!”
Lúc Trần Cao Hạc chỉ còn cách khe hở kia chưa đến mười mét thì mặt đất trước mặt anh ta đột nhiên ầm ầm nứt toạc ra!
Trần Cao Hạc lại bị đánh bay đi, phun ra một ngụm máu tươi.
Bây giờ phần lớn tâm trí của anh ta đều đặt lên khe hở kia nên không hề phòng thủ.
Liên tục gặp hai đòn tấn công nghiêm trọng nên cơ thể anh ta đã sắp không chịu đựng nổi nữa rồi, mỗi bộ phận trên cơ thể đều đang truyền tới từng cơn đau đớn!
Trần Cao Hạc ngẩng đầu nhìn về phía người bịt mặt, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Anh ta lại bấm tay niệm chú.
“Gào…”
Một luồng linh lực chết chóc phát ra, ngưng tụ thành một cái mặt quỷ méo mó giữa không trung, mở mồm to vọt thẳng về phía người bịt mặt.
“Xích Linh!”
Người bịt mặt kháp hai tay lại, một hơi thở mạnh đến tột cùng bộc phát ra từ trên người gã.
Một chiếc vòng bảo vệ nhạt màu từ người gã khuếch tán ra bên ngoài.
Mặt quỷ va chạm với vòng bảo hộ này thì tan biến ngay lập tức, phát ra từng tiếng kêu rên!
“Sao có thể?”
Thấy cảnh tượng này, vẻ mặt Trần Cao Hạc thay đổi.
Người bịt mặt liếc mắt nhìn Trần Cao Hạc một cái, đôi tròng mắt xám trắng không hề có chút mất bình tĩnh nào.
Gã lại nâng tay phải lên chỉ về phía Trần Cao Hạc.
Trần Cao Hạc chỉ cảm thấy một sức mạnh cực lớn đang tập trung trên người anh ta, ép chặt anh ta trên mặt đất!
Mà phía sau, người bịt mặt lại lao về phía khe hở.
Trần Cao Hạc nghiến răng, khí thế trên người hoàn toàn được giải phóng, dốc sức muốn giãy khỏi trói buộc này!
Người bịt mặt chỉ còn cách khe hở kia chưa tới năm mét, chỉ một giây nữa thôi là gã sẽ tiến vào khe hở.
“A…”
Trần Cao Hạc gào lên một tiếng giận dữ, khí thế trên người mạnh mẽ tản ra.
“Ầm ầm!”
Anh ta vừa thoát khỏi trói buộc của người bịt mặt vừa giơ tay phải lên thúc dục nhẫn linh Thổ!
Lúc chỉ còn cách khe hở chưa tới một mét, nham thạch dưới chân người bịt mặt đột nhiên bị đội lên!
Người bịt mặt bị nâng lên giữa không trung.
Đồng thời, lúc này đất đá còn đang không ngừng chồng lên cao, dần dần bao trùm cả người người bịt mặt.
Người bịt mặt bị đất đá dâng lên cao trói buộc cả tứ chi, không thể động đậy!
Dưới miếng vải đen, biểu cảm trên mặt gã vô cùng vặn vẹo.
Dưới tình huống hai tay không thể nhúc nhích, gã chỉ có thể sử dụng một chiêu!
Người bịt mặt há miệng ra, miếng vải đen trên mặt cháy thành tro trong nháy mắt.
Gã ngưng tụ ra một chùm năng lượng trong miệng.
Sau đó gã mạnh mẽ phun nó về phía Trần Cao Hạc đã đến vô cùng gần với khe hở!
“Ầm ầm!”
Trần Cao Hạc đã nhận ra nguy hiểm.
Lần này, anh ta chọn cách né tránh, nếu không anh ta sẽ thật sự không chống đỡ nổi!
Mà ở phía sau, trong miệng người bịt mặt thế mà còn bắn ra một vật hình tròn đen thui nữa!
“Vù…”
Vật hình tròn kia tản ra lực hấp dẫn cực lớn!
Đất đá bao quanh người bịt mặt kia vỡ tung tóe, bị hút hết vào trong vật hình tròn đen thui kia!
Tứ chi của người bịt mặt lấy được tự do.
Gã nhìn về phía Trần Cao Hạc, hai tay kháp ấn rồi vẽ một vòng tròn giữa không trung.
Giữa không trung xuất hiện một vòng tròn màu đen.
Trong vòng tròn đen đó có mấy con rắn độc cả người đầy hoa văn xuất hiện!
Hình thể của đám rắn này còn lớn hơn cả mãng xà bình thường. Hơn nữa, chúng còn có thể bay trên không!
Sau khi ra khỏi khe hở kia, chúng nó đánh thẳng về phía Trần Cao Hạc, tốc độ cực nhanh!
Vẻ mặt của Trần Cao Hạc khó coi đến tột cùng. Anh ta vừa lùi về phía sau vừa lấy pháp bảo trên người ra.
Phía sau, người bịt mặt lại phóng về phía khe hở.
Trần Cao Hạc trơ mắt nhìn cảnh tượng này, sự tức giận và không cam lòng tràn ngập trong lòng, lại chịu không làm gì được!
Thực lực của người bịt mặt cũng đã nằm ngoài dự đoán của anh ta!
Thuật pháp mà gã sử dụng toàn là những thứ mà Trần Cao Hạc chưa nhìn thấy bao giờ!
Vì sao?
Vì sao hôm nay cứ xuất hiện những kẻ mạnh liên tiếp như Đạo Thiên rồi lại đến người bịt mặt này vậy?
Đúng rồi, Đạo Thiên!
Vẻ mặt Trần Cao Hạc thay đổi. Anh ta nhìn lại phía khe hở.
Lúc này, người bịt mặt kia đã sắp vọt tới trước khe hở.
Chỉ cần đi lên phía trước một chút nữa thôi là gã sẽ có thể nhận được truyền thừa!
Người bịt mặt nhếch miệng, để lộ nụ cười xấu xí rợn người.
Nhưng giây tiếp theo, có một cái chân xuất hiện trước mắt gã.
Cái chân này mang giày, nhưng đế giày đã hoàn toàn bị hòa tan, để lộ cả bàn chân.
“Ầm!”
Người bịt mặt không kịp trốn nên gặp một đòn nghiêm trọng, bay ngược ra ngoài như đạn pháo.
“Cảm ơn các người đã cho tôi xem một màn hay ho. Nhưng đáng tiếc là không phải đồ của các người thì không thể nhận được đâu.” Phương Vỹ Huyền đứng trong khe hở kia, cười nói với Trần Cao Hạc đang mệt mỏi đánh nhau với rắn độc.
Thấy nụ cười mỉa mai của Phương Vỹ Huyền, hai mắt Trần Cao Hạc đỏ bừng, từng tiếng rít gào phát ra từ trong cổ họng.
Một đời này, mục tiêu của anh ta là trở thành người đứng đầu giới võ đạo Hoa Hạ, trở thành Chí Tôn!
Ai cản đường anh ta, anh ta đều phải diệt trừ!
Trước kia là Phương Vỹ Huyền, giờ là Đạo Thiên!
Còn có cái người bịt mặt chết tiệt kia nữa!
Nỗi nhục ngày hôm nay, anh ta nhất định sẽ đòi lại gấp mười lần!
Nhưng bây giờ, dù anh ta có phẫn nộ và oán hận cỡ nào thì vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Phương Vỹ Huyền bước chân vào trong khe hở.
“Vút!”
Phương Vỹ Huyền đứng vào giữa khe hở. Giây tiếp theo, cả người anh biến mất tại chỗ.
Cùng lúc đó, trên người Trần Cao Hạc và người bịt mặt phía xa cũng phát ra một luồng ánh sáng trắng!
Tất cả võ giả trên bảy ngọn núi lửa đều bị truyền tống quay về chỗ đường phân nhánh.
Trần Cao Hạc đứng trên mặt đất, ngửa đầu nhìn đầu người khổng lồ lấp lánh trên bầu trời, nghiến chặt răng.
Anh ta biết, lúc này, anh ta đã hoàn toàn bại trận.
Một đời trước anh ta không có duyên với truyền thừa của đạo nhân Vô Cực. Đời này thứ đó vẫn không có duyên với anh ta!
Trong lòng Trần Cao Hạc tràn ngập sự oán giận. Nhưng dù sao thì thái độ làm người của anh ta cũng rất tốt, thế nên anh ta tỉnh táo lại rất nhanh.
Anh ta liếc mắt nhìn qua chỗ mà người bịt mặt đang đứng một cái, ánh mắt lạnh như băng.
Sau khi đánh nhau với người bịt mặt, bây giờ trạng thái cơ thể của anh ta rất kém cỏi.
Hiện tại anh ta phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Nếu không lỡ may người bịt mặt hoặc Đạo Thiên gây phiền phức cho anh ta thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ như vậy, Trần Cao Hạc cúi đầu, giấu diếm hơi thở của bản thân rồi vận chuyển thân pháp, nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Còn người bịt mặt thì vẫn đang đứng tại chỗ, trên người tản ra từng hơi thở dày đặc.
Võ giả xung quanh đều lùi về phía sau, vẻ mặt tái nhợt, trong mắt chỉ có sự sợ hãi.
Mặt của người bịt mặt lúc này dọa cho bọn họ sợ không nhẹ.
Hai má dùng chỉ đen may chằng chịt, khô héo tái nhợt.
Bởi vì vừa trúng một đạp của Phương Vỹ Huyền nên khuôn mặt của gã còn bị lõm vào một mảng lớn, càng đáng sợ hơn.
Ở phía sau, Khương Thủy Nhu cũng bị truyền tống ra ngoài nhìn thấy người bịt mặt bị tách biệt khỏi đoàn người thì vẻ mặt thay đổi.
Lam Nhiên vẫn còn nằm trong tay người này!
Khương Thủy Nhu nhìn quanh bốn phía rồi đi tới chỗ người của Hiệp hội Võ đạo đang mặc áo choàng trắng.
Cô ấy đặt Quách Nghênh Đàn lên mặt đất rồi bước nhanh tới trước người nhóm người của Hiệp hội Võ đạo, hoảng hốt nói: “Xin, xin mọi người đòi lại công bằng cho chúng tôi. Trong quá trình chúng tôi leo lên núi lửa thì bị người kia đánh úp, hơn nữa người kia còn bắt đàn em của tôi đi rồi!”
Đội ngũ này là võ giả do Hiệp hội Võ đạo Trung Bộ cử tới.
Người đứng đầu là Phó hội trưởng của Hiệp hội Võ đạo, Điền Thủy Quang.
Điền Thủy Quang thấy mặt Khương Thủy Nhu cắt không còn giọt máu, hai mắt ửng đỏ, có vẻ như không phải giả vờ.
Là người của Hiệp hội Võ đạo, theo lý thì bọn họ cũng nên mở rộng chính nghĩa vì những võ giả yếu hơn.
“Là ai làm?” Điền Thủy Quang nhíu mày hỏi.
“Chính là gã kia! Đàn em của tôi còn đang trên tay gã!” Khương Thủy Nhu chỉ về phía người bịt mặt cách đó không xa rồi nói.
Có vẻ như là nghe thấy lời nói của Khương Thủy Nhu.
Người bịt mặt trước đó vẫn luôn không nhúc nhích lại đột nhiên quay sang, nhếch miệng kéo theo những vết khâu trên mặt lên với Khương Thủy Nhu, để lộ một nụ cười cực kỳ khủng bố!