Hôm nay đi Tháp chín tầng một chuyến, không dụ được sát thủ ra, trái lại dụ ra được một người bịt mặt mạnh kinh khủng.
“Phương Vỹ Huyền, người bịt mặt kia… là ai?” Tần Lăng Thường hỏi.
“Tôi cũng không rõ, quên hỏi rồi. Nhưng trước đây khi ở Hoa Mãn Lâu của Giang Nam tôi đã từng gϊếŧ một người bịt mặt khác.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Một người khác?” Trên mặt Tần Lăng Thường lộ vẻ nghi ngờ.
“Theo như lời gã nói, đó là phân thân quỷ đạo của gã.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Phân thân? Phân thân gì?” Nghe thấy từ này, Tần Lăng Thường càng thêm ngạc nhiên.
“Nói cô cũng không hiểu, hỏi nhiều thế làm gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi ngược lại.
Tần Lăng Thường cắn đôi môi đỏ, tức giận nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, lại không thể làm gì được.
“Không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Cậu định đi đâu?” Tần Lăng Thường hỏi.
“Về Hoài Bắc chứ đâu, còn có thể đi đâu được?” Phương Vỹ Huyền nói rồi đi ra ngoài.
Đi tới trước cửa, anh quay đầu lại nói với Tần Lăng Thường: “Đúng rồi, sau khi cô trở lại Kinh Thành thì nhớ nói với Tần Hải Minh một tiếng, bảo ông ấy đưa đồ mà tôi nhờ ông ấy bảo quản về cho tôi, có thể gần đây tôi sẽ cần dùng.”
“Đồ gì?” Tần Lăng Thường tò mò hỏi.
“Một thanh kiếm.” Phương Vỹ Huyền nói xong bèn đi ra khỏi phòng.
…
Bốn giờ chiều, Phương Vỹ Huyền về tới căn hộ ở Nam Đô.
Liễu Tiên San vẫn đang ở cung Sương Hàn, chắc hẳn là trong thời gian ngắn không thể rời đi.
Đi đảo Cửu Long một chuyến, thu hoạch được kha khá.
Đầu tiên là lấy được căn nguyên của rồng, đồng thời hấp thu nó vào trong cơ thể. Sau đó lại gặp được tàn dư Vân Nhất Trì của cung Tử Viêm, đồng thời thu hoạch được không ít tin tức từ trong trí nhớ của anh ta.
Sau đó nữa chính là những vật phẩm lấy được ở Tháp chín tầng lúc sáng nay.
Nghĩ tới đây, Phương Vỹ Huyền lấy hết những vật phẩm kia ra ngoài.
Trong những vật phẩm kia, bí tịch công pháp khiến anh cảm thấy rất tò mò.
Rốt cuộc là ai đã thu gom nhiều công pháp bí mật của các tông môn thượng cổ như vậy?
Người đó có được những bí tịch này từ đâu?
Phương Vỹ Huyền cầm lấy một quyển công pháp ở trong đó, tùy tiện mở ra, nhìn sơ qua nội dung.
Nhìn từ góc độ nội dung, quyển công pháp này không có vấn đề gì, chắc hẳn là bản còn sót lại thật sự.
Phương Vỹ Huyền lại xem những vật phẩm khác, rất nhiều đan dược và dược liệu.
Đối với võ giả bình thường mà nói, những vật phẩm này quả thật là đồ tốt, lấy cái nào ra đấu giá cũng đều có thể bán được với giá tốt.
Nhưng đối với Phương Vỹ Huyền mà nói lại không có tác dụng gì.
Điều duy nhất mà anh để ý là nguồn gốc của mấy quyển bí tịch công pháp này.
Sau khi suy nghĩ một phen không có kết quả, Phương Vỹ Huyền nhét lại hết những vật phẩm này vào trong túi trữ vật, để sang một bên.
Anh đi ra ban công, ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, trong lòng tự hỏi những chuyện liên quan đến tàn dư của cung Tử Viêm.
Vân Nhất Trì mà lần này gặp phải có lẽ chính là tên đã gϊếŧ hơn mười người liên tiếp ở Nam Đô.
Lý do anh ta khát máu như vậy, khả năng rất lớn là bởi vì linh hồn ngủ say trong thời gian dài, bị khí âm sát xâm lấn, ảnh hưởng đến tinh thần.
Nhưng đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm duy nhất là, đại sư huynh Giang Tôn Đình.
Từ trong trí nhớ của Vân Nhất Trì, Phương Vỹ Huyền biết Giang Tôn Đình là mấu chốt trong kế hoạch khôi phục cung Tử Viêm.
Chỉ có anh ta có thể liên hệ với các linh hồn khác, viên đá thần của tông môn kia cũng nằm trong tay anh ta.
Chỉ cần tìm được anh ta, Phương Vỹ Huyền sẽ có thể hoàn toàn dập tắt kế hoạch vượt qua hơn hai nghìn năm này của cung Tử Viêm!
“Dựa theo ký ức của Vân Nhất Trì, chắc hẳn Giang Tôn Đình là người thức tỉnh sớm nhất trong những linh hồn này… Chỉ có đến Nguyên Anh kỳ mới có thể thúc đẩy đá thần của tông môn… Dựa theo tiến độ của Vân Nhất Trì và cả Tiêu Bắc Thạnh mà trước đó gặp được…”
“Cho dù Giang Tôn Đình chưa đột phá đến Nguyên Anh kỳ, e rằng cũng đã rất gần rồi.”
Nghĩ tới điểm này, lệ khí dâng lên trong lồng ngực Phương Vỹ Huyền, trong ánh mắt đầy sát khí hừng hực.
Anh không biết trong viên đá thần của tông môn kia chứa bao nhiêu truyền thừa của cung Tử Viêm.
Nhưng dù thế nào, anh đều không cho phép cung Tử Viêm sống chui lủi ở thế giới này.
“Giang Tôn Đình… nhất định tôi sẽ tìm được anh.”
Phương Vỹ Huyền nhìn phía xa, hai mắt dâng lên ánh vàng!
…
Buổi tối, Phương Vỹ Huyền ngồi đả tọa ở trên sàn nhà trong phòng.
Sau khi hấp thu căn nguyên của rồng, trong cơ thể anh có chút khác lạ.
Kinh mạch, đan điền, mạch máu luôn duy trì trạng thái nóng lên, loại cảm giác này tuy không đau đớn nhưng cũng không thoải mái.
Phương Vỹ Huyền tự quan sát cơ thể mình, muốn nhìn xem trong cơ thể còn có gì khác thường.
Sau đó anh phát hiện, tất cả kinh mạch trong cơ thể mình, bao gồm cả đan điền, lúc này đều xuất hiện ánh vàng mờ nhạt đến mức nửa trong suốt.
Mà con rồng vàng kia vẫn đang xoay quanh đan điền, không chút ngừng nghỉ.
Phương Vỹ Huyền thử vận chuyển một chu kỳ chân khí.
Khi chân khí đi khắp kinh mạch toàn thân, lúc trở lại đến trong đan điền, Phương Vỹ Huyền bỗng cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Mà lúc này đây, dường như con rồng vàng lượn quanh chỗ đan điền cũng cảm ứng được, tốc độ xoay trở nên nhanh hơn một chút.
Lẽ nào…
Phương Vỹ Huyền lại vận chuyển một chu kỳ chân khí nữa.
Lần này, cảm giác thoải mái dễ chịu vẫn như cũ, mà anh cũng cảm nhận được rõ ràng, ánh vàng xuất hiện trên kinh mạch càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Lần này Phương Vỹ Huyền đã xác định.
Căn nguyên của rồng vẫn chưa hoàn toàn hòa hợp với cơ thể anh!
Trước đó, anh mới chỉ hấp thu căn nguyên của rồng vào trong cơ thể mà thôi.
Thảo nào không cảm nhận được sự tồn tại của sức mạnh rồng thần!
Trong mắt Phương Vỹ Huyền hiện lên ánh sáng phấn khởi, bắt đầu vận chuyện chân khí trong cơ thể, tiến hành luyện hóa căn nguyên của rồng.
…
Ngày hôm sau, một quả bom nổ tung trong giới võ đạo Hoài Bắc!
Đại trưởng lão của nhà họ Trịnh xuất quan, thành công đột phá đến cảnh giới Võ Thánh!
Thánh của võ đạo!
Cảnh giới này, không có một võ giả nào không muốn đạt tới!
Nghe nói chỉ cần đột phá đến cảnh giới Võ Thánh là có thể thật sự nắm giữ quy tắc của trời đất, chỉ một ý nghĩ cũng có thể khiến trời đất đổi sắc, hễ ra tay là có thể dời sông lấp biển!
Toàn bộ Hoài Bắc, người có thể đột phá đến cảnh giới Võ Thánh chỉ có lác đác mấy người!
Bởi vì linh khí trên Trái Đất ngày càng loãng, lần trước có người thăng cấp Võ Thánh đã là hơn sáu mươi năm trước!
Bất kỳ dòng họ nào nếu có thể xuất hiện một cường giả thuộc cảnh giới Võ Thánh, đều có thể khiến cho địa vị gia tộc lập tức bay vụt đến hàng ngũ thế gia võ đạo đỉnh cấp!
Mà bây giờ dòng họ xuất hiện Võ Thánh lại là nhà họ Trịnh vốn đã là thế gia võ đạo đứng đầu Hoài Bắc!
Đây cũng là nguyên nhân khiến tin tức này bùng nổ như vậy.
Nhà họ Trịnh vốn đã có gốc gác cực mạnh, có thể nói là sự tồn tại một tay che trời ở Hoài Bắc.
Bây giờ lại thêm một Võ Thánh, địa vị đã tăng lên thành sự tồn tại không thể chạm tới!
Không lâu sau khi tin tức Đại trưởng lão của nhà họ Trịnh đột phá đến cảnh giới Võ Thánh được truyền ra, bên phía nhà họ Trịnh lại tung thêm một tin tức nữa.
Để chúc mừng Đại trưởng lão thăng cấp đến cảnh giới Võ Thánh, nhà họ Trịnh mở tiệc chiêu đãi bốn phương!
Các thế gia võ đạo lớn và các tông môn, thậm chí cả những nhà giàu của giới trần tục đều có thể phái đại diện đến tham dự, không có bất kỳ ngưỡng cửa nào!
…
Sáng sớm hôm nay, nhà họ Trịnh khách khứa đầy nhà.
Các dòng họ lớn đều phái đại diện, mang quà mừng đến chúc mừng Đại trưởng lão nhà họ Trịnh.
Đại trưởng lão nhà họ Trịnh ngồi ngay ngắn ở phía trên cao, nhìn những vị khách đến đây chúc mừng, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Sau khi thăng cấp đến cảnh giới Võ Thánh, hơi thở trên người ông ta đã có khác biệt về bản chất so với những võ giả tầm thường.
Đây chính là sự chênh lệch giữa “Thánh” và “Người”.
Khách khứa nhìn thấy toàn thân Đại trưởng lão nhà họ Trịnh tỏa ra hơi thở siêu nhiên, trên mặt đều lộ vẻ khϊếp sợ.
Đây chính là Võ Thánh đó!
Mấy chục năm rồi Hoài Bắc mới xuất hiện một Võ Thánh!
Từng vị khách lần lượt đi đến trước mặt Đại trưởng lão nhà họ Trịnh để chúc mừng ông ta, đồng thời dâng quà mừng lên.
Trịnh Thanh Huỳnh, Dương Yến Xuân, Trịnh Quang Điển và hai trưởng lão khác thì đứng ở bên cạnh, lẳng lặng nhìn những vị khách trước mắt.
Đối với nhà họ Trịnh bọn họ mà nói, bây giờ chính là lúc bội thu.
Bất kể vị khách nào đến chúc mừng hoặc là từng lộ mặt, xem như đã tỏ rõ thái độ.
Đó chính là bọn họ thừa nhận địa vị bá chủ của nhà họ Trịnh, ngày sau cũng sẵn lòng tôn nhà họ Trịnh làm đầu.
Mà khách nào không đến, vậy thì xin lỗi nhé.
Sau ngày hôm nay, nhà họ Trịnh chắc chắn diệt trừ.
“Cha, vẫn chưa thấy người của nhà họ Hàn và nhà họ Trần.” Trịnh Thanh Huỳnh ghé tới gần bên tai Trịnh Quang Điển, nhỏ giọng nói.
“Không sao.” Trịnh Quang Điển cười lạnh nói…
Hai nhà này là hai đối thủ của nhà họ Trịnh.
Nếu là trước đây, nhà họ Trịnh còn có điều kiêng dè.
Nhưng sau khi Đại trưởng lão đột phá đến cảnh giới Võ Thánh, bọn họ không cần kiêng dè nữa.
Cho dù là nhà họ Trần hay nhà họ Hàn, nếu không phục, vậy thì trực tiếp tuyên chiến!
Từng vị khách lần lượt bước lên phía trước.
“Đại trưởng lão, cháu là Hàn Minh Lý, cháu đại diện cho nhà họ Hàn gửi lời chúc mừng đến người, chúc mừng Đại trưởng lão đột phá đến cảnh giới Võ Thánh, từ giờ nắm giữ càn khôn, vô địch thiên hạ.”
Hàn Minh Lý mặc một bộ trường bào lộng lẫy đi lên phía trước, hơi khom người cúi chào Đại trưởng lão nhà họ Trịnh.
Đại trưởng lão nhà họ Trịnh cười ha ha nói: “Tốt! Tốt! Hàn Minh Lý, sau khi trở về cậu nói với Hàn lão nhị nhà cậu là, lúc nào rảnh tôi sẽ tìm ông ấy uống trà!”
“Dạ vâng, cháu nhất định sẽ chuyển lời giúp Đại trưởng lão.” Hàn Minh Lý mỉm cười, đi sang bên cạnh.
Mặc dù trên mặt gã treo ý cười nhưng trong mắt lại cất giấu vẻ âm u lạnh lẽo.
Vốn dĩ nhà họ Hàn và nhà họ Trịnh coi như ngồi ngang hàng, nhưng hôm nay đến đây, hiển nhiên địa vị của gã đã trở thành khách bậc dưới!
Hàn lão nhị mà Đại trưởng lão nhà họ Trịnh nói là Đại trưởng lão của nhà họ Hàn bọn họ, là cường giả Võ Tôn đỉnh cấp ngày xưa có địa vị ngang bằng với Đại trưởng lão nhà họ Trịnh!
Nhưng hôm nay, dường như Đại trưởng lão nhà họ Trịnh đã hoàn toàn không để mắt đến Đại trưởng lão nhà họ Hàn, thậm chí còn trực tiếp gọi biệt hiệu của ông ấy!
Sự thay đổi thân phận rõ rệt như vậy khiến Hàn Minh Lý cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng với tình thế bây giờ, nhà họ Hàn không có bất kỳ cách nào, chỉ có thể tạm thời yếu thế, chờ đến khi Đại trưởng lão nhà họ Hàn đột phá đến cảnh giới Võ Thánh.
Thời gian trôi qua, từng vị khách lần lượt đi lên chúc mừng.
Sau đó, tất cả mọi người chúc mừng xong, lùi bước đến phía sau.
Trịnh Thanh Huỳnh liếc nhìn những vị khách tới, trong mắt nổi lên vẻ hung tàn, nói với Trịnh Quang Điển: “Cha, nhà họ Trần không phái người đến tham gia tiệc lớn của chúng ta.”
“Ừ, cha biết rồi.” Trịnh Quang Điển khẽ gật đầu, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh, nói: “Chờ làm thịt thằng nhãi Phương Vỹ Huyền kia xong, chúng ta lập tức hành động với nhà họ Trần!”
Nghe thấy ba chữ Phương Vỹ Huyền, Dương Yến Xuân lập tức quay đầu lại hỏi: “Chắc là Đại trưởng lão sắp tuyên bố chuyện đó rồi nhỉ?”
Vừa dứt lời, Đại trưởng lão nhà họ Trịnh ngồi ở trên cao bèn hắng giọng một cái, mở miệng nói: “Cảm ơn các vị đã đến nhà họ Trịnh, lời chúc mừng của các vị, tôi đều ghi tạc trong lòng.”
Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn Đại trưởng lão nhà họ Trịnh phát biểu.
“Hôm nay, tôi còn có một chuyện muốn tuyên bố.”
Nghe thấy câu này, Dương Yến Xuân kích động đến nỗi cả người run rẩy.
Cuối cùng… Cuối cùng cũng có thể công khai đối phó với thằng khốn Phương Vỹ Huyền kia!
Hai mắt Dương Yến Xuân trợn tròn, con ngươi lồi lên, trong mắt ngập tràn ác ý và thù hận.