Phương Vỹ Huyền hoàn toàn không biết gì về tình hình trên đảo.
Giờ phút này, anh đang ở dưới biển ở độ sâu gần một nghìn mét, toàn bộ sự chú ý của anh đều đổ dồn vào khả năng dưới đáy biển có hơi thở của rồng.
Ở nơi một nghìn mét dưới đáy biển, xung quanh đều tối đen như mực, không có một tia sáng nào chiếu vào.
Áp lực nước ở đây vô cùng mạnh, không nói đến người bình thường, cho dù là người được gọi là tông sư hoặc là võ tôn xuất hiện ở vị trí này, cũng sẽ bị áp lực nước đè ép ngay lập tức, không còn khả năng sống sót.
Nhưng Phương Vỹ Huyền không hề cảm thấy khó chịu một chút nào mà tiếp tục lao xuống với tốc độ vô cùng nhanh.
Anh biết rằng, nguồn gốc của hơi thở của rồng vẫn còn ở phía dưới, có khả năng là nằm ở nơi sâu nhất dưới đáy biển.
Vì xung quanh không có ánh sáng nên Phương Vỹ Huyền chỉ có thể dựa vào năng lực thần thức và cảm quan của mình để xác định phương hướng và đi sâu xuống dưới.
Một nghìn mét, một nghìn năm trăm mét, hai nghìn mét.
Lặn đến vị trí khoảng hai nghìn mét, hơi thở của rồng vẫn chỉ xuống phía dưới.
“Chẳng lẽ là ở nơi sâu nhất? Hay là đi thẳng đến nơi sâu nhất xem thử, nếu như không có, lại đi lên trên tìm kiếm tiếp.” Phương Vỹ Huyền nghĩ.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Phương Vỹ Huyền đưa ra quyết định.
Anh ngừng lặn, quay người và hướng lên trên.
Sau đó, hai tay anh nâng lên, đưa về phía trên và ngưng tụ chân khí.
Một uy thế đáng sợ phát ra từ cơ thể của Phương Vỹ Huyền.
“Bùm!”
Giây tiếp theo, hai tay phát ra tiếng nổ.
Do phản lực, cơ thể của Phương Vỹ Huyền nhanh chóng rơi xuống dưới.
…
Ở trên đảo, hơn một nghìn du khách chen chúc trên tàu, đang chờ thuyền máy.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Ở phía sau, Long Hy Quang đang chiến đấu với người đàn ông mà cơ thể anh ta được bao phủ bởi ngọn lửa màu tím.
Mỗi một hiệp đấu thế nào cũng có một tiếng động rất lớn.
Điều này càng khiến cho các du khách vô cùng sợ hãi, nhiều người tái mặt và la hét kêu cứu.
Lúc này, chuyến thuyền máy đầu tiên cuối cùng cũng đã trở lại.
Du khách tranh nhau chen chúc, ai cũng đều muốn lên thuyền máy.
Tuy nhiên, chính tại lúc này.
“Đùng đoàng.”
Mặt biển vốn dĩ tĩnh lặng, đột nhiên lại nổ tung vài cột nước khổng lồ!
Chiều cao của cột nước ít nhất là lên tới hàng trăm mét!
Chiếc thuyền máy đó vừa đi qua vùng biển này và đã bị lật ngay lập tức!
Các du khách đều im lặng một lúc, và sau đó là những tiếng la hét và cảm thán thậm chí còn lớn hơn!
Toi rồi!
Chiếc thuyền máy duy nhất đã bị lật rồi!
“Mau gọi cảnh sát! Để cho họ cử thuyền cứu hộ đến đón chúng ta!” Một số du khách hét lên.
…
Sau vài vòng va chạm, sắc mặt của Long Hy Quang trở nên tái mét, máu chảy ra từ khóe miệng anh ta.
Lúc này, nhiều bộ phận trên cơ thể anh ta đang đau đớn âm ỉ.
Anh ta nhìn chằm chằm vào người đàn được ngọn lửa màu tím vây quanh trước mặt, trong mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Rõ ràng người này cũng giống như anh ta, chỉ có tu vi ở cảnh giới võ tôn.
Nhưng sau vài lần chiến đấu, anh phát hiện ra rằng thực lực của đối thủ không cùng trình độ với mình!
Mỗi khi Long Hy Quang ra tay, anh ta đều đánh thẳng vào những vị trí trọng yếu của người đàn ông này.
Phản ứng của người đàn ông rất nhanh, và mọi đòn đều bị cản phá thành công.
Thay vào đó, Long Hy Quang, người chủ động tấn công lại cảm thấy nắm đấm của mình rất đau!
Nói một cách đơn giản, đối thủ còn chưa tấn công, chỉ mới phòng thủ, mà điều này đã khiến Long Hy Quang có chút không chịu nổi rồi!
Hiện tại, Long Hy Quang vẫn chưa phải là người mạnh nhất trong nhà họ Long, nhưng anh ta cũng là hạt nhân rất xứng đáng của thế hệ thanh niên này.
Tất cả mọi nguồn lực của nhà họ Long đều nghiêng về phía anh ta, và mục tiêu là đào tạo bồi dưỡng anh ta trở thành người đứng đầu tiếp theo của nhà họ Long.
Những bài công pháp mà anh ta tu luyện, cũng như dược liệu dùng để luyện chế thân thể, đều là đỉnh nhất!
Nhưng hiện tại, đứng trước mặt người đàn ông này, anh ta hoàn toàn bị áp chế!
Người này… Rốt cuộc có thân phận như thế nào?
“Anh tên là gì?” Long Hy Quang lau vết máu khóe miệng, trầm giọng hỏi.
“Tên tôi? Hừm…Cơ thể ban đầu nên được gọi là Hồ Lâm Tùng? Tuy nhiên, hiện tại đã đến lúc đổi tên rồi. Tôi tên là Vân Nhất Trì.” Người đàn ông cười toe toét.
Vân Nhất Trì?
Cái tên này rất xa lạ, chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ.
Long Hy Quang nhìn vòng xoáy ánh sáng vàng vẫn đang xoay tròn trên bầu trời, trong mắt hiện lên một tia kiên định.
Cho dù thế nào đi chăng nữa, anh ta phải chống đỡ cho đến khi người đứng đầu trong nhà và trưởng lão đến.
Hơi thở của rồng, không được rơi vào tay người ngoài!
Long Hy Quang giận dữ hét lên một tiếng, khí tức trên người hoàn toàn bùng nổ.
“Long Phách Quyền!”
Nắm đấm phải của Long Hy Quang lóe lên một ánh sáng vàng và đánh về phía Vân Nhất Trì.
Tất cả những võ giả của nhà họ Long ở đằng xa chiến trường đều tái mặt, nhìn Long Hy Quang một cách vô cùng căng thẳng.
Long Hy Quang là người mạnh nhất trong bọn họ, nếu ngay cả Long Hy Quang cũng không phải là đối thủ của Vân Nhất Trì, vậy thì sẽ hoàn toàn xong đời!
Long Hy Phượng cắn môi, cô ta không nói nên lời.
Long Hy Quang biến thành một con rồng trên không trung.
Nắm tay phải của anh ta nắm chặt, trong tích tắc, anh ta đi tới trước mặt Vân Nhất Trì, đấm thẳng vào mặt Vân Nhất Trì.
Vân Nhất Trì ngẩng đầu, nụ cười trên mặt không hề giảm sút.
Đồng thời, anh ta duỗi ra một lòng bàn tay.
“Bùm!”
Một tiếng nổ lớn!
Một làn sóng khí tản ra bốn phía xung quanh!
“Có thể hạ gục anh ta không?” Tất cả võ giả nhà họ Long đều căng thẳng nhìn về phía chiến trường.
Nhưng sau một vài giây, biểu cảm của họ đóng băng.
Ở trung tâm chiến trường, nắm đấm của Long Hy Quang bị Vân Nhất Trì một tay nắm chặt.
Long Hy Quang nghiến răng, dường như muốn rút nắm đấm ra.
Nhưng rõ ràng, sức mạnh của anh ta hoàn toàn không bằng Vân Nhất Trì.
“Kết Đan Kỳ của thời đại ngày nay thực sự quá yếu, hoàn toàn không thể so sánh với thời đại của tôi. Với chút thực lực này, thậm chí còn không bằng Luyện Khí Kỳ của ba ngàn năm trước.” Vân Nhất Trì cười một cách châm chọc.
Sắc mặt của Long Hy Quang tái nhợt, tay trái sờ xuống dưới, lấy ra một thanh kiếm dài, dùng hết sức đâm về phía ngực Vân Nhất Trì.
“Răng rắc!”
Bàn tay trái của Vân Nhất Trì cắt ra và ngay lập tức chặt đứt cánh tay trái của Long Hy Quang.
Cùng lúc đó, thanh kiếm dài đó rơi vào tay Vân Nhất Trì.
“A…”
Xương bàn tay trái bị chặt đứt khiến Long Hy Quang hét lên.
Nụ cười trên mặt Vân Nhất Trì càng ngày càng sáng, anh ta cầm thanh kiếm dài đâm thẳng vào bụng Long Hy Quang.
“Chát!”
Thanh kiếm dài trực tiếp xuyên vào bụng Long Hy Quang.
Long Hy Quang trợn to hai mắt, nhìn Vân Nhất Trì trước mặt, trong mắt chỉ có tuyệt vọng cùng sợ hãi.
“Biến đi, với chút thực lực này, không đủ tư cách làm đối thủ của tôi.”
Vân Nhất Trì nắm lấy đầu Long Hy Quang rồi tùy ý ném qua một bên.
“Bùm!”
Long Hy Quang ngã xuống đất với một thanh kiếm dài cắm vào bụng, không thể đứng dậy được nữa.
“Anh Hy Quang!”
“Cậu Hy Quang!”
Những võ giả nhà họ Long ở đằng xa nhìn thấy cảnh tượng này thì ánh mắt của bọn họ vô cùng tức giận.
Mắt của Long Hy Phượng đỏ hoe, nước mắt cô ta chảy dài trên mặt.
Lúc này Vân Nhất Trì dường như bị giọng nói của họ thu hút, quay lại nhìn bọn họ.
“Hôm nay tiêu diệt cái nhà này luôn đi.” Vân Nhất Trì liếm môi, trong mắt tràn đầy khát máu.
Khuôn mặt của các võ giả nhà họ Long đã thay đổi hẳn.
Họ tận mắt chứng kiến bảy vị tông sư bị thiêu thành tro, Long Hy Quang bị thương nặng.
Nếu Vân Nhất Trì tấn công họ, vốn bọn họ sẽ không thể chống trả lại được!
Phải làm sao đây?
Ngay khi đám võ giả nhà họ Long đang run lên vì sợ hãi, trên bầu trời xa xa đột nhiên xuất hiện một vài tia sáng vàng.
“Tên điên to gan, dám tung hoành ngang dọc trên địa bàn nhà họ Long chúng ta!”
Một giọng tràn đầy uy thế vang lên.
Ánh sáng vàng càng lúc càng lớn, không lâu sau, trên bầu trời xuất hiện năm bóng người.
“Cha!” Long Hy Phượng hét lên suиɠ sướиɠ khi nhìn thấy bóng người trên bầu trời.
Năm bóng người chính là năm thành viên mạnh nhất của nhà họ Long.
Người đi đầu là người đứng đầu nhà họ Long, Long Ngạo Thiên.
Bốn người đứng bên cạnh ông ta là bốn trưởng lão của nhà họ Long, đều là cảnh giới Võ Tôn!
Năm người đứng giữa không trung, nhìn xuống Vân Nhất Trì phía dưới với vẻ mặt lạnh lùng.
Long Ngạo Thiên liếc nhìn Long Hy Quang ngã sang một bên, bị thương nặng bất tỉnh, trong mắt ông ta hiện lên vẻ tức giận.
“Hôm nay tuyệt đối không thể rời khỏi hòn đảo này!”
Đôi mắt Long Ngạo Thiên đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Vân Nhất Trì và nói.
“Tốt quá rồi, tôi vừa mới nói là sẽ tiêu diệt hết cả nhà các người, nhưng các người đã chủ động đưa tới cửa, tôi không phải mất công đi tìm nữa.” Vân Nhất Trì ngẩng đầu nhìn Long Ngạo Thiên người như ông ta, trên mặt không có một chút sợ hãi nào mà thay vào đó là cười toe toét.
…
Lợi dụng chân khí, chỉ trong năm phút ngắn ngủi, Phương Vỹ Huyền đã chìm xuống vị trí gần bốn nghìn mét.
Xuống thêm vài trăm mét nữa thì sẽ chạm đáy.
Phương Vỹ Huyền mở mắt ra, và các ký tự phát ra ánh sáng trắng trong con ngươi của anh ấy biến đổi nhanh chóng.
Xung quanh vẫn còn tối.
Nhưng trong tầm nhìn của Phương Vỹ Huyền, anh có thể nhìn thấy nhiều thứ.
Anh có thể nhìn thấy rõ ràng những sinh vật biển sâu, vi sinh vật và thậm chí cả các hạt trong nước biển đang bơi xung quanh.
Nhưng anh lại chỉ quan tâm đến một tia sáng vàng.
Ánh sáng vàng này ở trước mặt anh cách đó không xa, phương hướng của ánh sáng vàng chính xác là hòn đảo trên mặt nước biển.
Đó chính là đầu nguồn hơi thở của rồng!
Phương Vỹ Huyền lập tức lao về phía trước.
Một lúc sau, anh đã đến được đầu nguồn của ánh sáng vàng.
Đây thực sự là đáy biển của vùng biển này, dưới chân chính là mặt đất.
Mà trước mặt của Phương Vỹ Huyền là một vật thể tròn to bị dây xích rễ cây khóa chặt lại.
Bên ngoài của nó trong suốt, mà bên trong lại là chùm tia ánh sáng vàng.
Còn chưa đến gần, Phương Vỹ Huyền đã cảm nhận được một luồng khí khiến cho cả linh hồn của anh cũng run rẩy.
“Đây là…” Ánh mắt Phương Vỹ Huyền vô cùng ngạc nhiên.