“Ầm!"
Phương Vỹ Huyền ngã trên một tảng đá lớn bên ngoài hang động, đụng tảng đá lớn vỡ vụn sau mới giữ vững thân thể.
Một quyền này ẩn chứa sức mạnh vô cùng mạnh mẽ, đổi lại người bình thường, ở ngực đã thành một lỗ máu!
Trong ánh mắt Phương Vỹ Huyền có vẻ khiếp sợ.
Anh không nghĩ tới, một bộ hài cốt không biết trải qua bao nhiêu năm tháng, không chỉ có thể đứng lên cho anh một quyền, uy lực của một quyền này còn mạnh mẽ như thế!
Nhưng chỉ vào một quyền này, Phương Vỹ Huyền có thể kết luận bộ hài cốt kia không phải thứ gọi là di hài Tiên Nhân.
Nhiều nhất chỉ là di hài của một gã tu sĩ Độ Kiếp kỳ thôi.
Phương Vỹ Huyền ngồi dậy từ tảng đá vỡ vụn, lần nữa đi vào trong sơn động.
Lúc này, bộ di hài khôi phục lại tư thế bình thường, ngồi dựa vào trên vách đá.
Cho đến khi Phương Vỹ Huyền chậm rãi đến gần, bộ hài cốt này lần nữa bộc phát ra hơi thở kinh khủng, trên xương trắng nổi lên từng đợt ánh sáng.
"Xem ra, tác dụng của nó chính là bảo vệ thứ trong vách đá."
"Chuyện này đã nói lên, quả thật trong vách đá hoàn toàn có đồ tốt."
Rất nhanh Phương Vỹ Huyền đến trước người hài cốt, lần nữa đưa tay phải ra, chụp vào vách đá.
"Cạch!"
Giống như trước đó, hài cốt lập tức đứng lên, xương tay nắm chắc thành quyền, đánh vào ngực Phương Vỹ Huyền.
Lần này, Phương Vỹ Huyền sớm hơn dự tính, nâng tay trái chạm vào vách tường, ngăn lại một quyền này.
"Ầm!"
Một tiếng vang trầm.
"Mi không ngăn được tao."
Phương Vỹ Huyền nói, đồng thời, tay phải lần nữa chộp tới vách đá.
Hài cốt phản ứng cực nhanh, lập tức nâng xương tay trái lên, kềm cánh tay phải Phương Vỹ Huyền!
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền hơi rét lạnh, tăng sức mạnh lên.
Nhưng đối phương vẫn gắt gao kềm tay phải Phương Vỹ Huyền!
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền ngạc nhiên.
Anh đã dùng hết gần năm phần sức mạnh!
Nhưng bộ hài cốt này lại còn có thể chống đỡ!
Đây đã đã vượt qua tu sĩ Phương Vỹ Huyền gặp trong hai ngàn năm qua!
"Thú vị."
Trên mặt Phương Vỹ Huyền hiện ra vẻ phấn khởi, sức mạnh trên tay phải lại tăng thêm một phần.
Lần này, rốt cục bộ hài cốt không chịu nổi, trong nháy mắt buông lỏng tay ra.
Tay phải của Phương Vỹ Huyền trực tiếp đánh vào trên vách đá.
Mà lúc này, cả khối vách đá đột nhiên biến thành một mặt kính.
Phương Vỹ Huyền có thể nhìn thấy mình trong kính, còn có nắm đấm sắp chạm đến tấm gương.
Một giây sau, nắm đấm đâm trên mặt vào kính.
Một quyền này, va chạm với nắm đấm trong kính!
"Ầm!"
Liền như là chân thật cùng nắm đấm của mình đụng nhau, Phương Vỹ Huyền cảm nhận được một lực mạnh đánh tới, lui về sau mấy bước.
Phương Vỹ Huyền có chút giật mình nhìn về phía vách đá hóa thành mặt kính.
Rất có thể vách đá đó là một món pháp bảo! Hoặc là một pháp trận!
Tóm lại, nó không phải vách đá bình thường!
"Không nghĩ tới, trong huyệt động nhìn như bình thường này, vậy mà thiết kế nhiều cơ quan bảo vệ như vậy."
Tâm trạng Phương Vỹ Huyền càng phấn khởi.
Cơ quan bảo vệ càng nhiều, lại càng có thể nói rõ thứ khảm trong vách đá quý giá!
...
Thiên Tinh Môn, trên tháp.
Sắc mặt chưởng môn Trịnh âm trầm, nhìn lên bia đá phát sáng trước mặt.
Phái ra trưởng lão hai chưa trở về, hiển nhiên gặp phải phiền toái.
Mà cấm chế trong Trụy Tiên cốc, vẫn đang không ngừng bị xúc phạm.
"Đáng chết, rốt cuộc là ai?"
Trong lòng chưởng môn Trịnh buồn giận, nghiến răng nghiến lợi.
"Chưởng môn Trịnh, nếu như người của ông không có cách nào giải quyết người này, vậy để tôi ra tay cho." Giáo chủ Viên ở bên cạnh trầm giọng nói.
Chưởng môn Trịnh nhìn về phía giáo chủ Viên, nói: "Ông có cách à?"
"Đương nhiên, phạm vi trận huyết tế, bao gồm toàn bộ Trụy Tiên Cốc, chỉ cần người này không hề rời khỏi Trụy Tiên Cốc, tôi có thể bắt được hơi thở của cậu ta, đồng thời hút hồn và máu của cậu ta." Giáo chủ Viên nói.
"Vậy phiền giáo chủ Viên rồi." Sắc mặt chưởng môn Trịnh thư giãn không ít, nói.
Nhưng vào lúc này, trước mặt đột nhiên xuất hiện một vòng sáng.
Sau đó, một bóng người từ đó lóe ra.
Là một ông già áo lam, ngực lõm xuống, cằm đầy máu tươi.
Sắc mặt ông ta tái nhợt như tờ giấy, hiển nhiên bị thương nặng.
"Trưởng lão Thường!"
Nhìn thấy ông già này, sắc mặt chưởng môn Trịnh thay đổi.
Đúng là một trong hai trưởng lão ông ta phái đi xử lý người xúc phạm cấm chế!
"Chưởng, Chưởng môn..."
Thậm chí trưởng lão Thường không đứng thẳng được, co quắp ngã trên mặt đất.
Chưởng môn Trịnh lập tức đi lên trước, dìu ông ta đứng lên.
"Trưởng lão Thường, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Đối phương là ai?" Sắc mặt chưởng môn Trịnh khó coi, hỏi liên tục.
Trưởng lão Thường và trưởng lão Tiêu khác là người trong Thiên Tinh Môn có thực lực gần với ông ta.
Nhưng hôm nay, trưởng lão Thường lại bị thương nặng, mà trưởng lão Tiếu lại không có trở về!
Cuối cùng xảy ra chuyện gì?
"Đó, đó là người trẻ tuổi... Tên là Phương Vỹ Huyền... Thực lực... Cực mạnh, nhất định phải cẩn thận..." Trưởng lão Thường khó khăn nói.
"Bây giờ cậu ta ở nơi nào?" Chưởng môn Trịnh mở to hai mắt, hỏi.
"... Cậu ta ở trên sườn núi... Hình như muốn đến chỗ sâu nhất Trụy Tiên Cốc..." Nói xong câu đó, trưởng lão Thường cũng nhịn không được nữa, ngất đi.
Chỗ sâu nhất Trụy Tiên Cốc!
Chẳng lẽ!
Trong lòng chưởng môn Trịnh lộp bộp nhảy một cái, quay người nhìn bia đá phía sau.
Lúc này, bia đá đang lóe ra ánh sáng dữ dội.
Dựa theo lẽ thường, mặc dù có người xúc phạm cấm chế, ánh sáng trên tấm bia đá này cũng sẽ không dữ dội như thế.
Vốn dĩ phản ứng mạnh mẽ như thế, là bởi vì đối phương không chỉ xúc phạm cấm chế, thậm chí có thể đã... Xâm nhập cấm địa!
"Chẳng lẽ, cậu ta đã đến nơi kia!"
Sắc mặt chưởng môn Trịnh thay đổi, quay đầu nhìn về phía Viên giáo chủ, nói: "Giáo Chủ, tôi cần tự mình đi một chuyến, nơi này giao cho ông xử lý trước."
Nét mặt giáo chủ Viên thần cũng vô cùng căng thẳng.
Hôm nay họ đang tiến hành chuyện lớn, tuyệt đối không thể xuất hiện bất kỳ chỗ sơ suất gì.
Nếu không sẽ ủ thành họa lớn!
"Chưởng môn Trịnh, nếu tình huống đã vượt qua dự đoán, tôi phải tăng tốc tốc độ huyết tế, nếu không chỉ sợ đêm dài lắm mộng." Giáo chủ Viên trầm giọng nói.
Chưởng môn Trịnh gật đầu biểu thị đồng ý, lúc này ông ta cũng không đoái hoài tới thiên tài địa bảo gì rồi.
"Ông cứ làm theo ý ông đi." Chưởng môn Trịnh nói, ánh mắt lạnh lẽo: "Tóm lại, tuyệt đối không thể để bất kỳ người nào còn sống rời khỏi Trụy Tiên Cốc!"
...
"Tầm âm bàn còn chỉ hướng về phía trước, nhưng trước mặt đã là ngõ cụt.”
Đội ngũ Âm Sát tông đi đến chỗ sâu nhất Trụy Tiên Cốc, trước mặt chính là một sơn mạch, lại không cách nào đi về phía trước.
Nhưng tầm âm bàn trong tay người phụ nữ vẫn chỉ hướng về phía trước.
Tầm âm bàn phản ứng tương đối mạnh mẽ.
Thứ nó chỉ hướng, ngay phía sau dãy núi!
Nhưng trước mắt chính là dốc núi thẳng đứng, phải leo thế nào?
Người phụ nữ xoay người, nhìn về phía một cấp dưới sau lưng, ra lệnh: "Anh, thử leo lên sơn mạch."
"Vâng, Đại hộ pháp."
Cấp duới trả lời, đồng thời chạy tới vách núi.
Tu vi của cấp dưới là bán bộ tông sư, nếu như núi đá trước mặt không có cấm chế, hẳn là rất nhẹ nhàng có thể leo lên.
Nhưng không như mong muốn.
Cấp dưới vừa mới giẫm lên tảng đá nhảy hai cái, khi đang định nhảy thêm lần nữa thì dường như bị sức mạnh nào đó đè xuống, cơ thể rớt theo.
"Ầm!"
Cấp dưới ngã xuống mảnh đất trước mặt người phụ nữ, một hồi lâu mới bớt đau.
"Đại hộ pháp, trên ngọn núi này có cấm chế..." Cấp dưới bò người lên nói với người phụ nữ.
Người phụ nữ ngẩng đầu, nhìn vách núi trước mặt, ánh mắt lạnh lẽo.
Đã đi tới nơi này, đồng thời còn biết di hài Tiên Nhân trong truyền thuyết, khả năng rất lớn ở sau dãy núi kia.
Tuyệt đối không thể từ bỏ!
Người phụ nữ xoay người, nhìn về phía hơn mười cấp dưới sau lưng.
"Truyền tu vi của tất cả mọi người cho tôi, một mình tôi vượt qua ngọn núi này." Người phụ nữ nói.
"Đã rõ, Đại hộ pháp." Các cấp dưới của Âm Sát tông đồng thời đáp.
Sau đó, người phụ nữ đứng tại chỗ, chắp tay trước ngực.
Cấp dưới trước mặt cô ta cùng nhau ngồi xuống đất, trong miệng niệm quyết.
Một lát sau, trên người những cấp dưới này dâng lên một sợi một sợi khói đen, cùng nhau tuôn về phía cơ thể người phụ nữ.
Xung quanh cơ thể người phụ nữ bắt đầu ngưng tụ ra hơi thở tối đen.
Cùng lúc đó, hơi thở tu vi trên người người phụ nữ liên tục tăng lên!
...
Trụy Tiên cốc.
Tô Diêu Lăng mang theo một đám học trò đi ra khỏi rừng rậm.
Trước mặt là một dòng suối mát.
Lúc này đã là hai giờ chiều, ánh nắng đang gay gắt.
Xung quanh vẫn hoàn toàn yên tĩnh.
"Chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát." Tô Diêu Lăng nói.
"Thầy, khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này?" Nhớ tới trước đó gặp phải xác chết kỳ dị, Liễu Tiên San cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
"Chờ anh Huyền quay lại, anh ấy sẽ nói cho chúng ta biết làm sao rời khỏi nơi này." Tô Diêu Lăng bình tĩnh nói.
Từ khi hoàn cảnh xung quanh quá yên ả, tâm trạng mọi người đều buông lỏng không ít.
Không ít học trò đi đến dòng suối, hất nước suối lên rửa mặt.
Một đám học trò nữ khác thì vây quanh bên cạnh Tô Diêu Lăng, líu ra líu ríu hóng chuyện.
"Cô, anh Huyền trong miệng cô rốt cuộc là ai? Trông anh ta trẻ hơn cô, sao cô lại gọi anh ta là anh thế?"
"Chẳng lẽ anh ta là bạn khi bé của cô?"
"Tôi cảm thấy anh ta là từ thuở bé của cô!"