Chỉ trước những người tầm thường này, anh ta mới có thể cảm nhận được hương vị làm cậu cả nhà họ Trần.
Mà ở nhà họ Trần, và trước mặt các dòng họ võ đạo lớn, sự nổi trội của anh ta hoàn toàn bị em trai Trần Cao Hạc của anh ta đàn áp.
Tất cả mọi người nhắc đến nhà họ Trần thì chắc chắn sẽ nhắc đến Trần Cao Hạc.
Về phần Trần Diệc Khang không thể tu luyện võ đạo?
Dù là người trong dòng họ hay người trong dòng họ võ đạo bên ngoài đều không coi anh ta ra gì, thậm chí nhiều người còn gọi anh ta là đồ bỏ đi.
Mấy chuyện này Trần Diệc Khang biết hết, anh ta rất uất ức, nhưng cũng rất bất đắc dĩ.
Trần Cao Hạc quái vật như vậy, loại người không thể tu luyện võ đạo như anh ta vốn không thể so sánh được.
Nghĩ đến mấy chuyện này là Trần Diệc Khang lại bực bội trong lòng.
"Sợi dây chuyền này đẹp quá." Đôi mắt xinh đẹp của Đường Thanh Hiền sáng lên, lẩm bẩm một mình.
Phương Vỹ Huyền đang thả lỏng đầu óc nghỉ ngơi bên cạnh, mở mắt ra, nói: "Muốn thì ra giá mua."
"Ra giá?"
Đường Thanh Hiền vẫn không có phản ứng gì, Văn Ngọc Bá bên cạnh lại cười lạnh lùng.
"Cậu biết người vừa ra giá là ai không? Là Trần Diệc Khang! Trần Diệc Khang của nhà họ Trần, Hoài Bắc! Cậu dám ra giá, anh ta dám khiến cậu phải trả giá!" Văn Ngọc Bá khinh thường nhìn Phương Vỹ Huyền, nói: "Với lại, giá đã hơn hai triệu rồi, cậu muốn đua giá thì phải có đủ tiền. Nếu tranh được vật phẩm mà không có tiền trả thì hậu quả rất nghiêm trọng."
Theo Văn Ngọc Bá, Phương Vỹ Huyền đang miễn cưỡng làm màu!
Muốn ra vẻ nịnh nọt trước mặt phụ nữ?
Kịch bản thế này, Văn Ngọc Bá chơi nhiều rồi, vừa nhìn là có thể nhìn thấu ngay!
Tên nghèo này muốn tiêu mấy triệu để tặng dây chuyền cho phụ nữ? Cũng không xem bản thân mình ra sao!
Giọng điệu Văn Ngọc Bá rất sắc, Phương Vỹ Huyền lại không để ý.
Anh làm như Văn Ngọc Bá không tồn tại.
"Cô có mang theo tiền trên người không?" Phương Vỹ Huyền nhìn Đường Thanh Hiền, hỏi.
"Có thì có, nhưng…" Trên gương mặt xinh đẹp của Đường Thanh Hiền lộ ra vẻ do dự.
Về mặt này, cô ta thật sự rất muốn có được sợi dây chuyền này.
Nhưng, sau khi Trần Diệc Khang ra giá, cả hội trường đều im lặng, không ai dám ra giá.
Rõ ràng thân phận Trần Diệc Khang không đơn giản.
"Hai triệu lần thứ nhất!"
"Hai triệu lần thứ hai!"
Trên sàn, người đấu giá đã đến ngược.
Trong hội trường vẫn tĩnh lặng.
Lúc Trần Diệc Khang bắt đầu ra giá, chủ nhân của sợi dây chuyền này đã quá rõ ràng rồi.
Chỉ có thể thuộc về Trần Diệc Khang.
"Ba triệu."
Lúc người đấu giá chuẩn bị đập búa xuống, xác định chủ nhân của sợi dây chuyền thì một giọng nói bình tĩnh vang lên.
Sắc mặt mọi người chợt thay đổi, quang đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói.
Chính là Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền ngồi trên ghế, vẻ mặt lạnh nhạt.
"Thưa anh, anh, anh xác định?" Người đấu giá cũng sững sờ, do dự hỏi.
"Xác định." Phương Vỹ Huyền đáp.
Trong hội trường đấu giá ồn ào hẳn lên.
Thật sự có tên ngốc muốn đua giá với cậu Trần Diệc Khang!
Chán sống rồi sao?
Trần Diệc Khang cũng quay đầu lại, nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, híp mắt lại, trong mắt thoáng vẻ tàn nhẫn.
Tâm trạng anh ta vốn không tốt lắm.
Bây giờ Phương Vỹ Huyền ra giá trước mặt mọi người, rõ ràng muốn đối đầu với anh ta.
"Tên ngu ngục ở đâu ra vậy? Không biết sống chết."
Vẻ mặt Trần Diệc Khang lạnh băng quay đầu lại, ra giá: "Năm triệu!"
Lúc này, những người khác trong hội trường đấu giá đều mất bình tĩnh.
Có kịch hay để xem rồi.
Ánh mắt Trần Diệc Khang nhìn Phương Vỹ Huyền lúc này rõ ràng rất tệ!
Xem ra, hôm nay cậu cả này sẽ nổi bão!
Chỉ e người trẻ tuổi ra giá kia xong đời rồi!
Sau khi Trần Diệc Khang ra giá, mọi người lại nhìn về phía Phương Vỹ Huyền.
Bọn họ muốn xem thử, Phương Vỹ Huyền có tiếp tục tìm đường chết nữa không.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền nghiêng đầu sang hỏi Đường Thanh Hiền: "Tổng cộng cô có bao nhiêu tiền trên người?"
"Trong một thẻ có hai mươi triệu, nhưng… hay là đừng ra giá nữa?" Đường Thanh Hiền cắn môi đỏ, khẽ nói.
Nhiều người nhìn cô ta như vậy, trong lòng cô ta hơi hoảng.
Trần Diệc Khang kia có vẻ thật sự rất đáng sợ.
"Mười triệu."
Không đợi Đường Thanh Hiền phản ứng lại, Phương Vỹ Huyền đã ra giá lần nữa.
"Ồ…"
Trong hội trường đấu giá truyền ra từng trận cảm thán.
Mọi người đều mở to mắt nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt sửng sốt.
Người trẻ tuổi này thật sự dám đối đầu với Trần Diệc Khang?
Chẳng phải là tìm đường chết sao?
Hạ Vân Đào và Hạ Giang An ngồi bên cạnh vốn không biết Trần Diệc Khang, nhưng nghe tiếng bàn luận của mọi người xung quanh, bọn họ cũng biết ít nhiều về thân phận của Trần Diệc Khang.
Bọn họ biết, Phương Vỹ Huyền bây giờ đang là một chuyện hết sức ngu xuẩn!
Văn Ngọc Bá lại trưng ra vẻ mặt xem kịch nhìn Phương Vỹ Huyền.
Làm màu phải không? Muốn ra vẻ phải không?
Nhóc con, cậu tìm sai đối tượng rồi!
Đắc tội với cậu Trần Diệc Khang rồi, xem cậu chết thế nào!
Lúc này, vẻ mặt Trần Diệc Khang ngồi hàng đầu âm u đến nỗi muốn nhỏ nước.
Anh ta trong dòng họ chịu đủ bực bội rồi.
Bây giờ đến hội đấu giá đẳng cấp thấp này cũng bị một tên nhóc con không biết từ đâu chui ra làm ấm ức?
Thứ chó!
"Bộp!"
Trần Diệc Khang thẳng thừng đứng lên, quay đầu phẫn nộ nhìn Phương Vỹ Huyền, nói bằng giọng điệu hết sức lạnh lùng: "Hai mươi triệu."
Xung quanh im lặng như tờ.
Rõ ràng Trần Diệc Khang đã nổi giận rồi.
Tình huống thế này, không ai dám nói chuyện, chỉ sợ bị liên lụy.
Đạo nhân Bạch bên cạnh Trần Diệc Khang cũng nhìn Phương Vỹ Huyền, hơi cau mày.
Ông ta luôn cảm thấy trên người người trẻ tuổi này có cảm giác rất quen thuộc.
Phương Vỹ Huyền vô cùng vui vẻ nhìn Trần Diệc Phong đang tức giận nhìn mình.
Nhóc con này thật sự rất hung hăng càn quấy.
"Phương Vỹ Huyền… không thể ra giá nữa, trong thẻ của tôi chỉ có hai mươi triệu…" Đường Thanh Hiền đến gần nói khẽ bên tai Phương Vỹ Huyền.
"Ồ, vậy được." Phương Vỹ Huyền gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Lúc này, Trần Diệc Khang thấy Đường Thanh Hiền bên cạnh Phương Vỹ Huyền, mắt sáng lên.
Đẹp quá!
Sao cô gái này lại ngồi cùng thứ kia?
Trần Diệc Khang lại nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh mắt càng lạnh lùng hơn.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền đã không ra giá nữa rồi.
"Hai mươi triệu lần thứ nhất!"
"Hai mươi triệu lần thứ hai!"
"Hai mươi triệu lần thứ ba! Chúc mừng cậu Trần Diệc Khang thành công sở hữu được dây chuyền Bầu Trời Xanh!" Người đấu giá vui vẻ nói.
Nếu không ai đua giá thì sợi dây chuyền này chỉ có giá hai triệu.
Nhưng bây giờ đã tăng mười lần!
Đối với nhà đấu giá thật sự là lời to!
Đương nhiên chuyện sống chết của Phương Vỹ Huyền không liên quan gì đến bọn họ.
Thật sự đây cũng là mục đích của Phương Vỹ Huyền.
Anh ra giá giúp Đường Thanh Hiền, chơi với Trần Diệc Khang chút thôi.
Mọi người ở hiện trường nhìn Phương Vỹ Huyền, thầm lắc đầu.
Cuối cùng vẫn phải chịu thua thôi, sao lúc đầu lại chọc đến Trần Diệc Khang?
Bây giờ không những không có được dây chuyền mà có thể cuộc đời cũng tàn theo!
Trần Diệc Khang lạnh lùng nhìn Phương Vỹ Huyền, sau đó lại ngồi về chỗ của mình.
"Một lát bắt nhóc con này đến trước mặt tôi, tôi muốn dạy cậu ta cách làm người." Trần Diệc Khang nói với đạo nhân Bạch bên cạnh.
"Vâng, cậu chủ." Đạo nhân Bạch gật đầu.
Phương Vỹ Huyền vẫn ngồi trên ghế, nhiều người nhìn về phía anh với ánh mắt đồng cảm.
"Thanh Hiền, chúng ta mau đi thôi! Đừng dính líu với người này! Em xem ánh mắt của cậu Trần Diệc Khang vừa nãy!" Hạ Giang An kéo tay Đường Thanh Hiền, nói.
"Đúng vậy, Thanh Hiền, nhóc con này điên rồi, chúng ta không thể bị liên lụy được! Mau đi thôi!" Hạ Vân Đào cũng nói.
Văn Ngọc Bá nhìn Phương Vỹ Huyền, suýt nữa bật cười.
Phương Vỹ Huyền này chính là ví dụ của việc làm màu thất bại!
Còn giả bộ bình tĩnh?
Tôi muốn xem thử cậu có thể giả bộ đến bao giờ!
"Ở đây chán quá, tôi ra ngoài dạo."
Lúc này, Phương Vỹ Huyền đột nhiên đứng lên.
"Nếu sợ như vậy thì vừa nãy đừng ra giá." Văn Ngọc Bá trào phúng.
Phương Vỹ Huyền nhìn anh ta, quay người đi ra ngoài.
Đường Thanh Hiền cắn môi, đứng lên ra ngoài theo.
Lúc này, đạo nhân Bạch vẫn luôn để ý đến Phương Vỹ Huyền nói với Trần Diệc Khang ngay: "Cậu chủ, hình như người kia muốn đi."
Muốn chạy?
Trần Diệc Khang cười lạnh lùng, lập tức đứng lên, chỉ Phương Vỹ Huyền, nói to: "Nhóc con, cậu dám tiến lên bước nữa, tôi đánh gãy chân chó của cậu!"
Trong hội trường đấu giá vốn dĩ vẫn đang đua giá.
Nhưng tình huống xảy ra đột ngột, khiến tất cả đều dừng lại.
Mọi người nhìn về phía Trần Diệc Khang, rồi lại nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, ánh mắt ngạc nhiên.
Ai cũng nghĩ Trần Diệc Khang sẽ tìm Phương Vỹ Huyền tính sổ.
Phương Vỹ Huyền quay lại nhìn Trần Diệc Khang, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.
Vốn nghĩ sau khi hội đấu giá kết thúc mới tính sổ.
Nào ngờ Trần Diệc Khang lại không nhịn được vồ đến rồi.
Còn dám người.
Tức tối trong lòng Trần Diệc Khang càng tăng thêm.
Nhất là cô gái xinh đẹp kia vẫn đứng bên cạnh Phương Vỹ Huyền.
Bây giờ chính là lúc anh ta thể hiện!
Anh ta muốn đánh gãy tứ chi của Phương Vỹ Huyền trước mặt tất cả mọi người!
Anh ta muốn cho tất cả mọi người biết cậu cả nhà họ Trần anh ta chính là sự tồn tại không thể động vào!
"Lập tức đánh gãy tay chân cậu ta rồi mang đến trước mặt tôi." Trần Diệc Khang nói với đạo nhân Bạch bên cạnh.
Đạo nhân Bạch vốn không muốn ra tay trước mặt nhiều người thế này, nhưng ông ta rất rõ tính cách của Trần Diệc Khang.
Đạo nhân Bạch khẽ thở dài, nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, giơ một tay ra.
"Các người chắc chắn phải làm vậy?"
Trên mặt Phương Vỹ Huyền lộ ra nụ cười lạnh lùng, nói.