“Nói có ích gì! Đó cũng là nhà họ Trần! Anh có biết ba dòng họ Hoài Bắc là khái niệm gì không?” Sắc mặt Liễu Tiên San tái nhợt nói: “Thật sự chọc giận bọn họ, cô đứng ra cũng vô dụng.”
“Được rồi, cô nhanh ra ngoài đi, đừng quấy rầy tôi ngủ. Ngày may tôi còn phải đi công tác, rất tiêu hao tinh thần.” Phương Vỹ Huyền khoát tay áo một cái nói.
Liễu Tiên San thấy Phương Vỹ Huyền khó chơi, cô ta cắn môi rồi tức giận xoay người.
Cô ta quyết định liên lạc với cô, để cô ấy xử lý việc này.
Mười giờ sáng hôm sau, Phương Vỹ Huyền rời khỏi nhà trọ, một mình đi tới trung tâm tài chính Cẩm Tú khu trung tâm Nam Đô. 𝖳rờ um 𝙩rum hu𝑦ền 𝙩rùm 𝖳r𝐔m𝙩ru 𝑦ện.vn
Đi tới dưới lầu tòa nhà lớn này, Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu lên nhìn phía trên.
Năm trăm năm mươi mét, từ góc độ kiến trúc mà nói tính là rất cao rồi.
Sân thượng tòa nhà này chính là nơi Phương Vỹ Huyền muốn đi.
Phương Vỹ Huyền đi vào trong tòa nhà lớn, ngồi lên thang máy.
Cả tòa trung tâm tài chính, tổng cộng có một trăm hai mươi tầng.
Nhưng số tầng thang máy du khách có thể đáp đến chỉ có một trăm mười tầng.
Lên hơn mười tầng nữa, nghe nói thuộc về lĩnh vực tư nhân, không cho phép không được đi vào.
Tốc độ thang máy đi lên cực kỳ nhanh, chưa bao lâu Phương Vỹ Huyền đã tới tầng một trăm mười.
Tầng một trăm mười là một hội trường lớn.
Lúc Phương Vỹ Huyền từ thang máy đi ra, anh đã nhìn thấy trong hội trường phía trước có không ít người đứng.
Phía trước hội trường lắp đặt một bục cao, trên bục cao có một bàn nhỏ.
Mà trước bục cao thì lại bày rất nhiều ghế.
Xem ra nơi này tổ chức một cuộc bán đấu giá.
Nhưng Phương Vỹ Huyền cũng không quan tâm buổi đấu giá bên trong, mà anh lại đi tới khu vực ở ngoài hội trường.
Xung quanh nơi này đều là cửa sổ sát đất lồi ra bên ngoài.
Từ nơi này nhìn ra phía ngoài có thể nhìn thấy cảnh sắc mấy trăm mét bên dưới trời cao.
Đối diện trung tâm tài chính Cẩm Tú này còn có một tòa tháp cao.
Đó là tháp truyền hình Nam Đô, cao bốn trăm chín mươi mét, chỉ thấp hơn trung tâm tài chính Cẩm Tú sáu mươi mét.
Phương Vỹ Huyền xuôi theo hành lang bên ngoài này đi tới nơi cửa sổ mở ra.
Anh liếc mắt nhìn bốn phía cũng không có những người khác.
Anh lập tức vượt qua lan can, sau đó đạp lên cửa sổ, lộn ra ngoài.
Bên ngoài chính là trên không hơn năm trăm mét.
Bởi thực sự quá cao, người dưới lầu vốn dĩ không chú ý tới, bên ngoài cao tầng thủy tinh tầng một trăm mười xuất hiện một bóng người.
Phương Vỹ Huyền lợi dụng chân khí thấm hút bám vào kính, nhanh chóng đi tới.
Để không đập vỡ kính, anh rất cẩn thận kiểm soát chân khí, cũng không dám đi qua nhanh quá.
Có lẽ dùng khoảng ba phút, Phương Vỹ Huyền mới đi tới mái trên cùng tòa nhà trung tâm tài chính Cẩm Tù này.
Nhưng vẫn luôn không phải điểm cao nhất của tòa nhà này.
Điểm cao nhất trên chóp tháp dựng thẳng lên phía sau mái nhà. Dưới chân Phương Vỹ Huyền giẫm một cái bay lên không, trực tiếp nhảy lên trên đỉnh tháp. Nơi này chính là điểm cao nhất khu trung tâm Nam Đô.
Phương Vỹ Huyền mở hai tay ra, hít một hơi mát mẻ thật sâu.
Sau đó hai tay anh tạo thành chữ thập, nhắm hai mắt lại.
Một sức mạnh thần thức từ trên người Phương Vỹ Huyền tản mát ra, lấy tốc độ cực nhanh khuếch tán ra bên ngoài.
Sức mạnh thần thức dồi dào cứ tựa như làn sóng tuôn trào ra bốn phía.
Nó quét ngang qua từng tòa nhà, từng tầng nhà cao.
Cửa hàng, đường cái, thậm chí một thân cây ven đường cũng bị sức mạnh thần thức này đảo qua.
Đủ loại tin tức phức tạp mà tỉ mỉ giống như cuồng lang tràn vào trong tâm trí Phương Vỹ Huyền.
Chỉ cần là nơi sức mạnh thần thức đảo qua, cho dù một con kiến trên đất, Phương Vỹ Huyền cũng có thể thấy rõ mỗi một hoa văn, mỗi một lông tơ trong người nó.
Trong phạm vi sức mạnh thần thức của Phương Vỹ Huyền bao quát, không có bất cứ sự vật gì là bí ẩn.
Phương Vỹ Huyền có thể thấy có người đang nhảy múa khiêu vũ trước ti vi trong nhà, có người đang cầm túi tài liệu chặn xe cộng cộng, còn có người đang nằm ngủ nướng trên giường trong nhà.
Tất cả sự vật không có chỗ che thân.
Tốc độ thần thức khuếch tán cực nhanh, thế nhưng rất ổn định, vẫn luôn là tốc độ này.
Đây đã là cực hạn của Phương Vỹ Huyền, tăng nhanh tốc độ nữa, đủ loại tin tức sẽ càng nhanh tràn vào tâm trí hơn, trí não không thể chịu đựng nổi.
Ngắn ngủi năm phút đồng hồ, sức mạnh thần thức của Phương Vỹ Huyền đã khuếch tán đến vị trí chu vi khoảng mười ki lô mét.
Thần thức của anh lướt qua không ít võ giả, nhưng đều không phải người anh muốn tìm.
Tử Viêm Cung.
Người duy nhất anh muốn tìm chính là người nắm giữ bí pháp Tử Viêm Cung kia.
Lúc này tháp truyền hình Nam Đô đối diện Phương Vỹ Huyền.
“Thanh Hiền, trước đây em có lẽ đã tới Nam Đô mấy lần rồi nhỉ? Tại sao còn chưa từng tới tháp truyền hình Nam Đô vậy?” Ba cô gái từ thang máy trên tầng ngắm cảnh đi ra.
“Trước đây em đến mấy lần đều là tới đại học Nam Đô tìm anh em, những nơi khác rất ít đi.” Đường Thanh Hiền nói.
Hai cô gái đi bên cạnh Đường Thanh Hiền là hai chị họ bà con xa thường ở Nam Đô của ta, Hạ Giang An, Hạ Vân Đào.
Lần này Đường Thanh Hiền tới Nam Đô, Đường Chi Hòa đang chuẩn bị chiến đấu thi cuối kỳ, không có thời gian đi cùng cô ta.
Mà hai chị họ này biết Đường Thanh Hiền tới Nam Đô nên xung phong nhận việc, muốn dẫn Đường Thanh Hiền đi chơi khắp nơi ở Nam Độ một lần.
Sáng sớm hôm nay, bọn họ đã lập tức dẫn Đường Thanh Hiền tới tháp truyền hình Nam Đô, ngắm cảnh sắc trên không một chút.
“Thanh Hiền à, đều tốt nghiệp trung học rồi, tìm được bạn trai chưa?” Hạ Giang An nhìn về phía Đường Thanh Hiền, chế nhạo nói.
“Chưa, em vừa mới thi đại học xong, làm sao có thời gian hẹn hò chứ.” Đường Thanh Hiền nói.
“Chưa có? Cô gái xinh đẹp như em khẳng định có rất nhiều nam sinh theo đuổi em chứ? Tại sao không có bạn trai? Có phải ngại không dám nói không? Không sao, hai chị đây chắc chắn sẽ giữ bí mật cho em.” Hạ Vân Đào ở một bên đùa giỡn.
Khuôn mặt Đường Thanh Hiền đỏ lên nói: “Thật sự không có.”
“Thật sự không có? Lẽ nào ngay cả nam sinh yêu thích cũng không có?” Hạ Giang An mở to đôi mắt hỏi.
Lúc này trong đầu Đường Thanh Hiền hiện lên một bóng người không tên.
Tại sao lại là kẻ đáng ghét này? Mình đang nghĩ gì vậy?
Đường Thanh Hiền lắc đầu nói: “Không có.”
Nghe được câu trả lời này, Hạ Giang An và Hạ Vân Đào liếc mắt nhìn nhau.
“Nếu như không có… Muộn chút nữa chị họ giới thiệu cho em một người nhé.” Hạ Giang An nói.
Đường Thanh Hiền không quá để ý.
Ba người vừa tán gẫu vừa đi đến phía chỗ xa nhất bên ngoài tầng ngắm cảnh.
Ở đây bày rất nhiều kính viễn vọng, để cho du khách ngắm nhìn phong cảnh phía xa hoặc là sao trời trên bầu trời đêm.
“Thanh Hiền, nơi này có thể nhìn thấy biển rộng đằng xa nha, em mau đến xem thử.” Hạ Vân Đào vẫy tay, ra hiệu Đường Thanh Hiền đi lên phía trước.
Sau đó ba cô gái một kính viễn vọng ngắm nhìn bàn tán say sưa.
Qua mấy chục giây, Hạ Vân Đào đột nhiên hét lên một tiếng kinh hãi.
“Sao vậy?” Hạ Giang An và Đường Thanh Hiền quay đầu nhìn về phía Hạ Vân Đào.
“Chị… Chị nhìn đỉnh cao ốc trung tâm tài chính Cẩm Tú kia có phải có người không?” Hạ Vân Đào khiếp sợ nói.
“Sao có thể có chuyện đó? Đối diện trung tâm tài chính Cẩm Tú kia, độ cao cũng hơn năm trăm năm mươi mét, sân thượng khẳng định bị cấm đi lên.” Hạ Giang An nói.
Hạ Vân Đào cũng tưởng mình nhìn lầm, cô ta lại nhìn vào trong kính viễn vọng nhìn qua, sắc mặt càng khiếp sợ hơn.
“Các chị mau nhìn, phía trên thật sự có người đứng. Chính là đỉnh tháp đó.” Hạ Vân Đào nói.
Thấy dáng vẻ ấy của Hạ Vân Đào, Đường Thanh Hiền và Hạ Giang An cũng dùng kính viễn vọng nhìn về phía cao ốc trung tâm tài chính Cẩm Tú đối diện kia.
Hạ Giang An nâng kính viễn vọng, sắc mặt trong nháy mắt lập tức thay đổi, cô ta hét lên: “Thật sự, có một người đang đứng thật.”
Đường Thanh Hiền cũng nâng kính viễn vọng lên theo, tầm nhìn từ sân thượng trung tâm tài chính Cẩm Tú nâng lên đến đỉnh tháp chỗ sân thượng.
Sau đó cô ta quả nhiên nghe thấy một giọng nói.
Một thân quần áo màu trắng, nhìn thế nào cũng thấy quen thuộc như vậy?
Đường Thanh Hiền đưa tay đặt lên nút bấm bên cạnh kính viễn vọng, lần nữa rút ngắn khoảng cách.
Sau đó cô ta lập tức nhìn rõ khuôn mặt bóng người đứng trên đỉnh tháp.
“A!” Đường Thanh Hiền giật mình hét lên thành tiếng.
Lại là Phương Vỹ Huyền! Tại sao là anh?
Anh đứng ở chỗ đó làm gì?
“Người này… Tại sao lại đứng ở đó, hơn nữa còn nhắm mắt lại, không nhúc nhích…” Hạ Vân Đào nuốt ngụm nước bọt nói.
“Gió phía trên lớn như vậy, người đứng ở chỗ như vậy sẽ không bị gió thổi bay sao?” Hạ Giang An mở to đôi mắt, nghi ngờ nói.
“Có khả năng… người đứng trên đó vốn dĩ không phải là người… mà là… không?” Vẻ mặt Hạ Vân Đào kinh sợ nói.
Lúc này cả người Đường Thanh Hiền cũng ngây ra.
Cô ta luôn xác nhận bản thân có nhìn nhầm người hay không mãi.
Quả thực không nhìn lầm.
Quần áo trên người, khuôn mặt kia, Đường Thanh Hiền cũng vô cùng quen thuộc.
Chính là Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền vì sao lại đứng ở đó?
Nơi đỉnh tháp, một trận gió lạnh thổi qua.
Lúc này thần thức của Phương Vỹ Huyền đã khuếch tán đi mấy trăm ki lô mét.
Nhưng anh vẫn không tìm được người phù hợp đặc trưng.
Đầu óc của anh lúc này đã bắt đầu trở nên hỗn loạn, khó có thể xử lý tin tức mới tràn vào.
Phải dừng lại.
Tiếp tục nữa Phương Vỹ Huyền sẽ lập tức không chống đỡ nổi.
Phương Vỹ Huyền mở mắt ra, đôi mắt nổi lên ánh sáng đỏ.
Cùng lúc đó, sức mạnh thần thức khuếch tán ra lấy tốc độ cực nhanh mà thu lại.
Trong nháy mắt sức mạnh thần thức lại lần nữa lướt qua không ít tin tức.
Lúc này Phương Vỹ Huyền đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.
Đường Thanh Hiền?
Thần thức vẫn đang nhanh chóng co rút lại, Phương Vỹ Huyền còn chưa kịp cân nhắc Đường Thanh Hiền, anh rất nhanh lại nhìn thấy một gương mặt.
Lần này Phương Vỹ Huyền nhếch miệng cười lạnh lùng.
Trần Diệc Khang, xuất hiện trong hội trường tầng một trăm mười dưới chân anh.
“Đến rất đúng lúc, khoản tiền lúc trước kia phải trả lại.” Phương Vỹ Huyền thầm nói, hơn nữa chuẩn bị nhảy xuống đỉnh tháp.
Khẽ xoay người như thế, nhưng Phương Vỹ Huyền khẽ lảo đảo một cái, thầm kêu không ổn trong lòng.
Bởi dùng não quá độ, tâm trí đang ở trong trạng thái cực kỳ uể oải.
Trong lúc nhất thời, thậm chí ngay cả kiểm soát cơ thể cũng không làm được.
Phương Vỹ Huyền trực tiếp rơi xuống từ trên không hơn năm trăm mét.
Đường Thanh Hiền đang dùng kính viễn vọng nhìn chằm chằm thấy cảnh này thì hoàn toàn thay đổi sắc mặt, cô ta hét ầm lên.