Giống như một chiếc điện thoại di động, lượng điện dùng hết thì cần nạp điện.
Mà chiếc nhẫn này cần bổ sung lại là âm khí.
Chỉ cần cài nó trên người một cô gái âm khí dồi dào thì rất nhanh sẽ có thể lần nữa kích hoạt nó.
“Cô cứ đeo nó như vậy, một tiếng sau trả lại tôi.” Phương Vỹ Huyền nói.
Mà lúc này Liễu Tiên San lại lặng lẽ nghiên cứu chiếc nhẫn này.
Sở Thiệu Huy sử dụng chiếc nhẫn này có thể khiến cho cơ thể cô ta bị khống chế, thậm chí còn có thể sử dụng một quyền đánh bay Phương Vỹ Huyền.
Nếu như cô ta sử dụng thì sao?
Trong lòng Liễu Tiên San rục rà rục rịch.
“Tốt nhất đừng sử dụng chức năng của nhẫn ở đây, nếu không ngay cả nhà cô cũng không còn.” Giống như nhìn thấu suy nghĩ của Liễu Tiên San, Phương Vỹ Huyền nhàn nhạt mở miệng nói.
Vẻ mặt Liễu Tiên San cứng ngắt, có hơi nản lòng.
Gần sáu giờ rưỡi tối, tiểu khu Thiên Phủ.
Đây là một trong tiểu khu xa hoa Nam Đô, giá phòng không ít.
Sở Thiệu Huy khập khễnh đi ra từ trong thang máy, trở về nhà của mình.
Má phải của gã sưng đỏ, xương cốt trên người cũng rã rời, truyền đến từng trận đau đớn.
Nhưng tất cả những thứ này đều không bằng sự đau lòng của gã.
Nhẫn mất rồi.
Bây giờ tất cả những thứ gã nắm giữ cũng đều là chiếc nhẫn kia ban tặng.
Mất nhẫn rồi, cuộc đời sau này của gã lại phải trở về trạng thái tăm tối không có ánh mặt trời kia.
Tuy rằng gã đã lợi dụng chiếc nhẫn mua lại một chiếc xe sang, một căn nhà.
Thế nhưng từng trải qua biển biếc khó thành nước.
Gã đã quen kiếm tiền không áp lực, đùa giỡn phụ nữ.
Để gã trở về cuộc sống khô khan tan làm trở về nhà trước đây kia gã vốn dĩ không thể tiếp nhận.
Sở Thiệu Huy càng nghĩ càng khó chịu, gã lấy chìa khóa ra mở cửa chính ra.
Nhưng gã xoay chìa khóa một cái lại phát hiện cửa vốn dĩ không khóa, đẩy một cái là ra rồi.
“Sáng nay ra ngoài quên khóa cửa sao?” Sở Thiệu Huy hơi hoài nghi một chút, đi vào trong phòng.
Vừa đi vào phòng, sắc mặt gã lập tức thay đổi.
Chỉ thấy một bóng người màu đen đứng ở cửa sổ đối diện cửa.
“Anh… Anh là ai?” Sắc mặt Sở Thiệu Huy tái nhợt, gã lớn tiếng hỏi.
Bóng người này xoay người lộ ra khuôn mặt đẹp trai.
“Tôi tên Trần Cao Hạc, tôi tới lấy một thứ vốn không thuộc về anh.” Trần Cao Hạc lạnh lùng nói.
Lúc đang nói chuyện, anh ta cũng chú ý tới vết thương trên người Sở Thiệu Huy, còn có hai tay của gã.
Vậy mà không đeo nhẫn?
Ánh mắt Trần Cao Hạc khẽ lay động, anh ta nói: “Nhẫn anh đâu?”
Lại đến vì nhẫn?
Sở Thiệu Huy gượng cười một tiếng nói: “Mất rồi, anh tới muộn rồi. Nhẫn của tôi chiều nay mới bị người ta cướp.”
Trần Cao Hạc khẽ nhíu mày. Anh ta hình như nhận thức được cái gì đó. Nhưng anh ta cũng chưa hoàn toàn tin tưởng Sở Thiệu Huy, anh ta đưa tay về phía trước lôi kéo.
Cả người Sở Thiệu Huy bay lơ lửng trên trời, ngã trước mặt Trần Cao Hạc.
Sở Thiệu Huy chỉ cảm thấy một nguồn sức mạnh đè trên người gã, vô cùng nặng.
“Thật mà… Người khác cướp! Tôi không lừa anh!” Sở Thiệu Huy gào thét.
“Là ai cướp?”
“A… Tôi… Tôi không biết thân phận của họ, là hai người… một nam một nữ.” Sở Thiệu Huy bắt đầu kêu gào đau đớn, chỉ cảm thấy xương cốt trên người sắp nứt ra.
“Mặt mũi bọn họ ra sao?” Sự lạnh lẽo trên gương mặt Trần Cao Hạc càng gia tăng, anh ta hỏi.
“Cô gái… cô gái rất đẹp… Tên đàn ông, mặt mũi bình thường, trông rất trẻ, có lẽ chưa tới hai mươi tuổi…” Sở Thiệu Huy bị giẫm lên mặt, gã đau đớn không thể tả nói.
Sắc mặt Trần Cao Hạc vô cùng khó coi.
Anh ta không ngờ chiếc nhẫn nhất định phải lấy được này lại sẽ mất đi theo cách như vậy.
Tuyệt đối là bị lính đánh thuê kia lấy đi.
“Đáng chết!” Trần Cao Hạc tràn đầy tức giận, bốc lên hơi thở tàn bào.
Nhẫn bị cướp đi gọi là Không Linh Giới, là chiếc nhẫn uy lực mạnh nhất trong ba linh giới.
Mà hai chiếc nhẫn anh ta cầm trong tay, một chiếc gọi là Thủy Linh Giới, chiếc kia gọi là Thổ Linh Giới.
Không Linh Giới, Thủy Linh Giới, Thổ Linh Giới.
Ba giới sát nhập mới có thể phát huy ra uy lực mạnh mẽ nhất.
Trần Cao Hạc thậm chí có thể lợi dụng nó, một lần đột phá đến kỳ Nguyên Anh, cũng chính là cảnh giới võ thánh.
Kiếp trước Trần Cao Hạc có người tập hợp đủ ba linh giới chính là một vị đại năng kỳ Hóa Thần.
Về sau vị đại năng đó gần như vô địch khắp thiên hạ.
Ai gây sự với ông ta đều là một con đường chết.
Sau khi thấy được ba linh giới mạnh mẽ, suy nghĩ đầu tiên của Trần Cao Hạc sau khi sống lại chính là thu thập ba linh giới.
Đây là ưu thế lớn nhất của việc anh ta sống lại.
Bây giờ giới võ đạo vốn dĩ không ai biết uy lực của ba linh giới.
Anh ta có thể trong tình huống không trả bất cứ giá nào tập hợp đủ ba linh giới.
Sự thật cũng đi theo giống như kế hoạch của anh ta.
Từ lúc bắt đầu sau khi sống lại, Trần Cao Hạc tốn thời gian khoảng mười năm để thu thập Thủy Linh Giới và Thổ Linh Giới.
Mà tin tức của Không Linh Giới là khoảng thời gian gần đây anh ta mới hỏi thăm được.
Chỉ chốc nữa thôi là sẽ tập hợp đủ ba linh giới, nhưng không ngờ rằng trong lúc mấu chốt này xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Sớm nên tự mình lấy cho rồi.
Vốn dĩ không cần quan tâm tới đám rác rưởi chó má trong dòng họ kia.
Trần Cao Hạc rất ảo não, anh ta biết anh ta đã đưa ra lựa chọn cực kỳ sai lầm.
“Đại… Đai ca, cầu xin anh bỏ qua cho tôi đi… Nhẫn đã không ở trong tay tôi nữa, anh đi tìm người đàn ông kia mà gây phiền phức…” Sở Thiệu Huy cầu xin nói.
“Đùng!” Lời gã còn chưa nói xong, đầu gã đã bị một chân của Trần Cao Hạc dẫm đến nổ tung.
Giống như một quả dưa hấu, vừa trắng vừa đỏ bên trong toàn bộ bắng tung tóe ra.
Trên người Trần Cao Hạc tỏa ra từng trận sóng khí, che lấp những vũng máu bên ngoài quần áo kia.
Anh ta nhìn cái xác vô cùng thể thảm dưới đất, ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
“Cho dù mày là ai, dám cướp nhẫn của tao, cướp cơ duyên của tao, tao sẽ để mày chết không có chỗ chôn.” Trên người Trần Cao Hạc bùng lên một trận khí thế ác liệt.
Cùng lúc đó, hai chiếc nhẫn trên tay phải anh ta lóe lên tia sáng chói mắt.
Buổi chiều đối phương mới ra tay với Sở Thiệu Huy, bây giờ có lẽ vẫn chưa rời khỏi Nam Đô.
Giữa ba linh giới sẽ sản sinh cảm ứng.
Nếu như Không Linh Giới xuất hiện gần đây, Trần Cao Hạc chắc chắn có thể cảm nhận được.
Suy nghĩ một chút, Trần Cao Hạc lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Liễu Tiên San đang ngồi trên ghế sa lông, cầm điện thoại lướt mạng.
Gần đây cô ta cần dùng tiền gấp, sáng nay sau khi đơn làm ăn kia bị Phương Vỹ Huyền làm rối lên, cô ta phải một đơn bài hát.
Nhưng đúng lúc này, Liễu Tiên San nhận được một cú điện thoại.
Dãy số hiển thị là chủ nhân nhiệm vụ chiếc nhẫn hôm nay.
Liễu Tiên San khẽ thay đổi sắc mặt, nối máy.
“Chiếc nhẫn kia bây giờ ở trên tay cô sao?” Giọng nói của đối phương vô cùng lạnh lẽo.
Liễu Tiên San rung động trong lòng đáp: “Tôi không biết anh đang nói gì.”
“Rất tốt, cô là người đầu tiên dám giở trò trước mặt tôi.” Đối phương nói.
Liễu Tiên San trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
“Tôi tên Trần Cao Hạc, tôi rất nhanh sẽ tìm tới cô, đến lúc đó cô cùng đồng bọn của cô, còn có chiếc nhẫn kia đều không chạy thoát.” Đối phương nói một cách lạnh lẽo, sau đó anh ta lập tức cúp điện thoại.
Liễu Tiên San để điện thoại xuống, sắc mặt tái nhợt.
Trần Cao Hạc?
Chủ thuê của cô ta lại là Trần Cao Hạc?
Tên này cô ta rất quen.
Cậu chủ yêu nghiệt của nhà họ Trần, cường giả đỉnh phong Võ Tôn mới hai mươi sáu tuổi, Trần Cao Hạc.
Ở Hoài Bắc, cho dù là nhà họ Trần, hay là tên Trần Cao Hạc này đều đủ để làm phần lớn người khiếp sợ.
Chiếc nhẫn kia lại là thứ Trần Cao Hạc muốn có?
Không trách có thể ra giá năm ngàn vạn cao như vậy.
Liễu Tiên San ngồi trên ghế sa lông, nhớ lại lời của Trần Cao Hạc, càng nghĩ càng bất an trong lòng.
Từ giọng điệu của Trần Cao Hạc cho thấy, bây giờ anh ta rất phẫn nộ.
Nếu như thật sự bị anh ta tìm đến cửa, Liễu Tiên San lập tức sẽ xong đời.
Liễu Tiên San lập tức đứng dậy, đi tới cửa phòng Phương Vỹ Huyền, đẩy cửa đi vào.
Lúc này Phương Vỹ Huyền đang nằm trên giường.
“Phương Vỹ Huyền, anh mau giao nhẫn ra đây.” Liễu Tiên San vội nói.
“Tại sao?” Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Liễu Tiên San, nghi ngờ nói.
“Chiếc… Chiếc nhẫn này là thứ Trần Cao Hạc muốn. Chúng ta nhất định phải giao nó cho Trần Cao Hạc, nếu không…” Lòng Liễu Tiên San như lửa đốt, cô ta nói.
“Trần Cao Hạc?” Chân mày Phương Vỹ Huyền cau lại hỏi: “Cô nói là Trần Cao Hạc, cậu ba nhà họ Trần của Hoài Bắc kia?”
“Anh cũng biết anh ta? Vậy anh còn không mau giao nhẫn ra đây? Chờ anh tìm đến cửa thì chắc muộn rồi.” Liễu Tiên San trợn to đôi mắt đẹp nói.
Lúc này trên mặt Phương Vỹ Huyền lại lộ ra nụ cười cổ quái.
Chiếc nhẫn này là thứ Trần Cao Hạc muốn có?
Quá khéo.
Phương Vỹ Huyền nhớ tới lời lúc chiều Hàn Minh Lý nói với anh, nụ cười trên gương mặt càng xán lạn hơn.
“Phương Vỹ Huyền, anh…” Liễu Tiên San còn muốn nói.
“Chiếc nhẫn này tôi sẽ không giao ra, nếu như anh ta chủ động tìm tới cửa vậy thì càng tốt.” Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Liễu Tiên San nói.
“Chờ anh ta tìm tới cửa? Vậy chúng ta sẽ chết chắc.” Liễu Tiêu San hoàn toàn biến sắc nói.
“Cô yên tâm đi, sẽ không liên lụy cô.” Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói.