Khi Phương Vỹ Huyền trở lại khu chung cư Lệ Giang đã chín giờ tối.
Vừa mở cửa nhà ra, Vu Ánh Hà bước tới đón, quan tâm hỏi: “Anh Vỹ Huyền, hôm nay kiểm tra thế nào?”
“Tàm tạm.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Nghe nói môn toán năm nay rất khó, anh Vỹ Huyền cảm thấy thế nào?” Vu Hà Ánh cẩn thận từng li từng tí hỏi, cô ấy sợ chạm trúng nỗi đau vủa Phương Vỹ Huyền.
“Anh không cảm thấy gì.” Phương Vỹ Huyền nói rõ hơn.
Khi làm đề thi đại học, từ đầu đến cuối Phương Vỹ Huyền đều không cần suy nghĩ chút nào, cứ cầm bút rồi viết, đối với vấn đề dễ hay khó không hề có chút ấn tượng nào.
“Bạn ngồi cùng bàn nói với em, hôm nay chị cô ấy thi toán xong, vừa ra khỏi phòng thi đã khóc rồi.” Vu Ánh Hà nhìn Phương Vỹ Huyền nói.
“Ừm, có thể năm nay rất khó.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Dù sao thì em cảm thấy, với năng lực của anh Vỹ Huyền, nhất định có thể trường đại học trọng điểm!” Vu Ánh Hà chớp chớp đôi mắt to tròn, chắc chắn như đinh đóng cột.
Phương Vỹ Huyền vuốt đầu cô ấy, rồi quay về phòng.
Sau khi tắm xong, nằm ở trên giường, Phương Vỹ Huyền nhớ lại đêm nay gặp Violet, trong lòng vẫn thấy khó hiểu.
Năng lượng phát ra từ cơ thể Violet rốt cuộc là gì?
Chuyện này khiến Phương Vỹ Huyền nhớ lại trước đây từng có người lấy lõi năng lượng để cải tạo gen trên người.
Giữa hai việc này, có chỗ tương tự, nhưng lại hoàn toàn khác nhau.
Người dùng lõi năng lượng để cải tạo gen, bên trong có chứa năng lượng, giống như cường độ linh khí trong linh mạch.
Mà năng lượng phát ra từ người Violet lại không hề liên quan gì đến linh khí.
Có thể thấy rằng, ngọn nguồn năng lượng trong cơ thể cô ta không phải cùng với người dùng lõi năng lượng để cải tạo gen.
“Gần hai ngàn năm, nó thật sự quay lại.” Phương Vỹ Huyền nằm trên giường thầm nghĩ.
Thời gian gần đây, càng ngày anh càng hay đụng phải những vật trước nay chưa từng thấy, điều này không khỏi khiến anh cảm khái thời đại ngày càng tiến bộ.
Nhưng mà, Violet không chết, kiểu gì cũng sẽ có ngày Phương Vỹ Huyền gặp lại cô ta.
Đến lúc đó, Phương Vỹ Huyền nhất định có thể có được đáp án.
…
Sáng ngày mai, Phương Vỹ Huyền xuống lầu chạy bộ vào sáng sớm.
Thời tiết không tệ, mặt trời trên cao chiếu xuống.
Phương Vỹ Huyền chạy chậm leo dọc lối đi bộ Lệ Giang.
Chạy chưa được năm phút, Phương Vỹ Huyền đã dừng lại.
Bởi vì trước mặt anh xuất hiện hai bóng người.
Mà hai người này đương nhiên đáng sớm đứng ở đây chờ anh.
Chính là đôi nam nữ tự xưng là người của tổ chức giữ gìn trật tự từng gặp một tháng trước, Mộ Linh Băng và Vương Mộc Tuyết.
“Hai người tìm tôi có việc gì?” Phương Vỹ Huyền nhìn hai người lạnh nhạt hỏi.
“Đương nhiên có chuyện.” Trên mặt Vương Mộc Thụ lộ ra nụ cười lạnh lùng nói.
“Ồ? Chuyện gì? Nói đi.” Lông mày Phương Vỹ Huyền nhíu lại nói.
“Chuyện mà anh đã làm, còn phải hỏi chúng tôi?” Nụ cười trên mặt Vương Mộc Thụ thu lại, thay vào đó là vẻ mặt lạnh lùng.
Mộ Linh Băng đứng một bên xụ mặt, mở miệng nói: “Anh Phương Vỹ Huyền, tôi nghĩ anh hẳn biết rõ vì sao chúng tôi đến đây.”
“Tôi thật sự không biết. Nếu hai người không nói, vậy tôi sẽ tiếp tục chạy bộ buổi sáng.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Đêm qua, ở đường đua Cửu Hoàn San Giang Nam, đã xảy ra một cuộc đánh nhau, tạo ra hậu quả rất nghiêm trọng….” Mộ Linh Băng nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, trầm giọng nói ra.
“Ừm, chuyện này thì tôi biết.” Phương Vỹ Huyền cắt lời Mộ Linh Băng.
“Lần trước gặp nhau, chúng tôi đã nhắc nhở anh, không được trái với quy định. Nhưng kết quả thì sao, anh không thèm để lời của chúng tôi ở trong lòng.” Mộ Linh Băng híp mắt nói.
“Tôi hỏi một chút, làm sao các người biết ra tay trên đường đua Cửu Hoàn San là tôi?”
“Ha ha, chúng tôi có hệ thống tình báo của mình! Chỉ cần trong biên giới Hoa Hạ, cho dù anh làm gì, chúng ta đều biết rất rõ ràng!” Vương Mộc Thụ cười lạnh nói.
“Nếu hai người nói hệ thống ghê gớm như vậy, vì sao không tìm người đánh nhau gây phiền phức với tôi, mà cứ hết lần này đến lần khác tới tìm tôi vậy?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày lại nói.
Mộ Linh Băng đổi sắc mặt, đang muốn nói chuyện.
“Tôi nói thẳng với hai người, nói cho cô hay, người hôm qua đánh nhau với tôi là thủ lĩnh tổ chức sát thủ Violet.” Giọng điệu Phương Vỹ Huyền bình thản nói: “Tên tổ chức sát thủ này, hẳn hai người đã từng nghe qua rồi chứ?”
“Tổ chức những người giữ gìn trật tự đã muốn bảo vệ trật tự ở đây, vậy sao không bắt Violet, mà đến đây tìm người công dân tốt vì dân trừ hại là tôi đây gây phiền phức?”
“Anh là công dân tốt? Anh có biết tối hôm qua anh đã phá hư đến thế nào không? Chỉ cần một tội danh hủy hủy hoại hoàn cảnh sinh thái thì chúng tôi đã có lý do bắt anh rồi!” Vương Mộc Thụ giận dữ nói.
“Vậy hai người nên đi tìm Violet mới đúng chứ, là cô ta ra tay với tôi trước.” Phương Vỹ Huyền không mặn không nhạt nói: “Lúc đầu tôi chỉ muốn đến đó nhìn người khác đua xe thôi.”
“Chúng tôi chỉ thấy kết quả.” Mộ Linh Băng nói.
“Kết quả cũng không phải một mình tôi gây ra, Violet cũng phải gánh một phần trách nhiệm.” Phương Vỹ Huyền nói.
Sắc mặt Mộ Linh Băng thay đổi, bị Phương Vỹ Huyền làm nghẹn họng không biết nên nói gì.
Tình báo của cô ta đều là người khác đưa, đối với Violet trong miệng Phương Vỹ Huyền không hề biết gì.
“Tôi đề nghị các người nên trở về điều tra lại, bắt cái cô Violet kia lại đi, đây mới là thực sự làm việc tốt, giữ gìn trật tự.” Phương Vỹ Huyền mỉm cười nói.
“Tổ chức giữ gìn trật tự của chúng tôi, còn chưa đến lượt anh khoa tay múa chân!” Vương Mộc Thụ lạnh giọng nói: “Cấp trên đã ra lệnh cho chúng tôi, đến bắt một mình anh, Violet gì đó, chúng tôi không hề quan tâm, cũng không thèm để ý đến!”
“Ha, vậy thì tôi chẳng còn gì để nhiều lời nữa.”
Sắc mặt Vương Mộc Thụ trầm xuống, cơn giận thiêu đốt ở trong lòng.
Dáng vẻ lạnh nhạt tự nhiên, uể oải của Phương Vỹ Huyền khiến không vui.
“Phương Vỹ Huyền, tôi nhớ trước đây đã từng nói với anh, tôi đã từng bắt rất nhiều võ giả. Ngay từ đầu gặp mặt, bọn họ cũng giống như anh, ngang ngược kiêu căng, tự cao tự đại, không thèm để tôi vào mắt.”
“Nhưng sau đó, anh đoán xem thế nào?” Vương Thụ Mộc trừng mắt với Phương Vỹ Huyền, ánh mắt tàn nhẫn: “Sau này, rất nhiều võ giả quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin tha thứ, cầu tôi tha cho họ một lần…”
“Cho tôi xin nói thẳng, tôi thật sự không nhìn ra anh mạnh bao nhiêu.” Phương Vỹ Huyền nhếch mép mỉm cười nói.
Đối với sự chế nhạo của Phương Vỹ Huyền, anh ta nổi giận hét lên một tiếng: “Phương Vỹ Huyền, hiện tại tôi sẽ bắt anh lại!”
Mộ Linh Băng bên cạnh cũng không ngăn cản, mà lùi ra sau một bước.
Vương Mộc Thụ nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, ánh mắt hiện lên ánh sáng xanh.
Đồng Thuật này, khi lần đầu tiên gặp mặt Phương Vỹ Huyền đã từng thấy qua rồi, không có chút uy hiếp nào.
Phương Vỹ Huyền không thèm tránh né, thẳng thừng đối mặt với Vương Mộc Thụ.
Trên không trung xuất hiện một dòng năng lượng, đánh về phía Phương Vỹ Huyền, lại bị cơ thể Phương Vỹ Huyền ngăn cản bên ngoài, không thể tiến vào.
“Thiên linh đồng tử khống thần, quả nhiên không có hiệu quả gì với anh ta.” Trong mắt Vương Mộc Thụ lóe lên tia sáng lạnh.
Nhưng không sao.
Anh ta có thể giam Phương Vỹ Huyền lại trước.
“Thuật xiềng xích hư không!”
Vương Mộc Thụ duỗi hai tay ra, bấm niệm pháp quyết lên không trung.
Phương Vỹ Huyền đứng tại chỗ, hứng thú nhìn động tác của Vương Mộc Thụ.
Trên người người này không có hơi thở của tu vi, giống như Violet, cũng không không dựa vào chân khí.
“Trói chân!”
Mấy giây sau, hai tay Vương Mộc Thụ hợp lại.
Dưới chân Phương Vỹ Huyền lập tức xuất hiện điều khác thường.
Cúi đầu xuống, Phương Vỹ Huyền nhìn thấy trên hai chân của anh xuất hiện xiềng xích mờ nhạt, cuốn lấy hai chân của anh.
“Trói tay!”
Vương Mộc Thụ lại lạnh lùng hét một tiếng, duỗi ra một ngón chỉ về hướng Phương Vỹ Huyền.
Hay tay Phương Vỹ Huyền lại bị một dòng năng lượng vô hình kéo đến phía sau, lại bị xiềng xích mờ nhạt đột nhiên xuất hiện trói lại.
Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hai tay hai chân đều bị xiềng xích trói lại.
“Lần này thì anh không thể nào nhúc nhích nữa nhỉ?” Ánh mắt Vương Mộc Thụ lóe lên vẻ trêu chọc.
Anh ta thấy Phương Vỹ Huyền không hề kịp phản ứng.
Thuật xiềng xích hư không là một pháp thuật cực kỳ phức tạp, muốn áp dụng thuật pháp này ít nhất cần một phút.
Nhưng Vương Mộc Thụ không giống vậy.
Trời sinh anh ta có con mắt Thiên Linh, cũng có thể hiểu rằng anh ta là pháp sư trời sinh.
Có được con mắt Thiên Linh trợ giúp, khi anh ta sử dụng pháp thuật có thể nhanh hơn mấy lần so với pháp sư bình thường.
Đây chính là nguyên nhân anh ta có thể trở thành người giữ gìn trật tự.
Anh ta tự tin, anh ta có được con mắt Thiên Linh, chính là một trong những pháp sư trẻ tuổi mạnh nhất.
Mà Mộ Linh Băng ở phía sau xem cuộc chiến, khi nhìn thấy Phương Vỹ Huyền bị xiềng xích hư không trói tay chân lại cũng nhẹ nhàng thở ra, lộ ra nụ cười thản nhiên.
Hành động bắt giữ người hôm nay còn đơn giản hơn cô ta tưởng tượng.
Với sự hiểu biết của cô ta với Phương Vỹ Huyền, cô ta còn tưởng hôm nay lại một trận ác chiến.
Thật không ngờ, ngay cả pháp thuật khắc chế võ giả còn chưa dùng, Phương Vỹ Huyền đã bị Vương Mộc Thụ bắt lại.
Vương Mộc Thụ nhìn Phương Vỹ Huyền cười lạnh nói: “Phương Vỹ Huyền, bây giờ tôi hỏi anh, anh có nhận tội hay không?”