Khuôn mặt trước mắt này vô cùng kỳ dị, hết sức xấu xí, thậm chí còn khó có thể nói đây là mặt của con người được.
Cả khuôn mặt như đã dùng nhiều làn da với màu da khác nhau dán lên một chỗ bằng những đường may màu đen. Trái một miếng, phải một miếng, trên một miếng, dưới một miếng, kích thước không đồng đều, hình dạng cũng khác nhau.
Trên khuôn mặt này không có mũi, nhưng vẫn có một cái miệng.
Toàn bộ đôi môi đều thuần một màu đen, cũng dùng những đường may màu đen may lại một chỗ.
Sự kết hợp của khuôn mặt này khiến người bịt mặt trông... giống như một con rối gỗ dùng chỉ khâu lên.
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt thật của người bịt mặt, những người đang xem cuộc chiến ở phía xa cũng đều chấn động trong lòng, vẻ mặt tái nhợt.
Đây... thật sự là con người sao?
"Ngại quá, tôi hiểu nhầm anh rồi. Hóa ra anh thật sự là vì xấu quá nên mới che mặt." Phương Vỹ Huyền cũng chỉ ngạc nhiên một thoáng rồi lại cười cười nói.
Anh vừa nói chuyện vừa đưa miếng vải đen tới trước mặt người bịt mặt kia rồi nói: "Vẫn cứ nên che mặt lại đi... Quả thật là không được lịch sự cho lắm."
Vẻ mặt người bịt mặt chẳng có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
Cái miệng dùng chỉ khâu chằng chịt của gã đột nhiên mở ra.
"Gào..."
Một tiếng gầm thật lớn phát ra từ trong miệng gã!
Trong tiếng hô này ẩn chứa uy thế cực lớn, đánh thẳng về phía Phương Vỹ Huyền đang đứng trước mặt gã!
"Ầm!"
Một sức mạnh to lớn bay về phía Phương Vỹ Huyền, đánh cho anh bay thẳng ra ngoài.
Mà những người ở phía xa cũng bị tiếng gầm này lan đến. Bọn họ vội vàng che lỗ tai lại với biểu cảm đau đớn.
Lỗ tai của những võ giả đứng hơi gần một chút đều tràn máu tươi.
Người bịt mặt đứng trên mặt đất, lại che mặt một lần nữa, sau đó di chuyển chân đánh về phía Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền vừa mới đứng vững, người bịt mặt đã đến trước mặt anh.
Tay phải của gã ngưng tụ một luồng chân khí, mạnh mẽ đánh về phía bụng Phượng Vỹ Huyền.
"Ầm!"
Một tiếng trầm trầm vang lên.
Phương Vỹ Huyền vẫn đứng ở tại chỗ, còn toàn bộ cánh tay phải của người bịt mặt lại nứt toạc ra trong nháy mắt, phát ra một tiếng vỡ vang dội!
Xương cốt bên trong bị lực bật lại đánh cho dập nát!
Ánh mắt gã vô cũng khiếp sợ, nhanh chóng lùi về phía sau.
Nhưng lúc này Phương Vỹ Huyền lại giơ chân phải ra đá một cái vào bụng gã!
"Ầm!"
Lại một âm thanh trầm trầm vang lên. Người bịt mặt lại bay ngược ra ngoài mấy chục mét, quay vòng vòng trên mặt đất vài lần mới dừng lại được.
Gã nằm sấp trên mặt đất không nhúc nhích.
Bốn phía lặng ngắt như tờ.
Mọi người ngơ ngác nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt chỉ còn sự hoảng sợ.
Rốt cuộc thanh niên này... là ai?
Người bịt mặt vừa mới nghiền chết Xích Lang trước đó, bây giờ thế mà gã lại bị đánh như một bao cát!
"Anh Phương... thật sự mạnh quá." Cơ Hiểu Nguyệt đứng đằng xa dùng đôi mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ nhìn về phía Phương Vỹ Huyền cả người lóe ánh sáng vàng kim.
Ai cũng là người kính trọng kẻ mạnh. Mà thực lực Phương Vỹ Huyền bày ra đã hoàn toàn chinh phục của cô ta.
Phía sau đám người cũng có một ánh mắt khác đang tập trung trên người Phương Vỹ Huyền.
Đó là Lệ Trúc Hiên.
Trước đó Lệ Trúc Hiên chưa nhìn thấy Phương Vỹ Huyền. Mãi đến khi người bịt mặt kia chủ động tới tìm anh, cô ấy mới biết được rằng hóa ra Phượng Vỹ Huyền cũng tới tham gia chợ giao dịch đêm nay.
Nhìn Phương Vỹ Huyền đứng trên quảng trường, một tia sáng kỳ lạ chuyển động trong đôi mắt xinh đẹp của Lệ Trúc Hiên.
Nếu cô ấy có thể hợp tác với Phương Vỹ Huyền thì lấy cả thế giới ngầm Giang Nam sẽ là việc dễ như trở bàn tay.
...
Người bịt mặt quỳ sụp trên mặt đất vẫn không nhúc nhích.
Phương Vỹ Huyền nhìn gã rồi nhíu mày.
Vì anh biết kẻ này còn chưa chết.
Cùng lúc đó, trên người gã bắt đầu phát ra một uy thế mạnh mẽ.
Vài giây sau, người bịt mặt bắt đầu động đậy.
Tứ chi của gã vẫn không hề nhúc nhích, nhưng nửa người trên lại như bị một bàn tay vô hình nâng lên.
Một lát sau, hai chân gã rời khỏi mặt đất, cả người lơ lửng giữa không trung, cách mặt đất tầm chưa đến một mét.
Trên người gã hiện lên một tầng màu lam nhàn nhạt.
"Rốt cuộc cũng phải dùng sức mạnh pháp thuật rồi hả?"'
Phương Vỹ Huyền nhìn về phía người bịt mặt, ánh mắt híp lại.
Cái gã trước mắt này vẫn luôn sử dụng các loại năng lượng cắn nuốt để đối chiến với Phương Vỹ Huyền.
Hiện giờ gã đã nhận ra rằng việc dùng năng lực này không thể giết chết được Phương Vỹ Huyền.
Hơi thở trên người người bịt mặt còn đang tăng dần lên.
Trúc Cơ Kỳ, Trúc Cơ Kỳ đỉnh phong, Kết Đan Kỳ, Kết Đan Kỳ đỉnh phong!
Chỉ ngấn ngủi mười mấy giây mà hơi thở tu vi trên người người bịt mặt đã bay lên mấy cấp bậc!
Gã của bây giờ đã là cường giả Kết Đan Kỳ đỉnh phong rồi! Cũng chính là cấp bậc được gọi là Võ Tôn đỉnh phong!
Đây mới là thực lực chân chính của gã!
Cánh tay phải lúc trước bị lực dội lại đánh cho dập nát lúc này đã sắp khôi phục lại như thường.
Người bịt mặt nâng tay phải lên, nhắm ngay về phía Phương Vỹ Huyền đang đứng rồi lật tay một cái, mạnh mẽ ép xuống!
"Ầm!"
Chỗ Phương Vỹ Huyền đang đứng bị lõm xuống trong nháy mắt!
Nhưng lúc này anh đã không còn ở nơi đó nữa.
"Vút!"
Một bóng dáng lóe lên giữa không trung, Phương Vỹ Huyền vọt tới trước người người bịt mặt kia trong nháy mắt.
"Nói cho tôi biết thân phận của anh." Phương Vỹ Huyền thản nhiên mở miệng nói.
Đối mặt với Phương Vỹ Huyền đang gần trong gang tấc, sự lạnh lùng lại hiện lên trong mắt người bịt mặt kia.
Gã nâng hai tay lên, bàn tay mạnh mẽ chắp lại.
"Ầm!"
Tầng ánh sáng xanh nhàn nhạt bao quanh người gã, lấy gã làm trung tâm, bắt đầu khuếch tán ra ngoài.
Tầng sáng này ẩn chứa một uy thế cực kỳ khủng bố, trực tiếp nổ mạnh trên người Phương Vỹ Huyền.
"Ầm!"
Phương Vỹ Huyền cảm giác như mình đã bị một quả núi bay nhanh với ba phải. Cả người anh bay ngược về phía sau.
Mà mặt đất dưới chân người bịt mặt cũng bị trận uy thế này nổ cho lõm xuống.
Sau khi bay ngược về phía sau hơn mười mét, cơ thể Phương Vỹ Huyền mới đứng vững được.
"Đây là thuật pháp gì vậy?" Ánh mắt anh sáng trưng lên.
Với cường độ thân thể hiện giờ của anh thì công kích chân khí bình thường không có tác dụng gì quá lớn. Rất nhiều khi thậm chí anh còn có thể làm lơ loại công kích đó luôn.
Nhưng thuật pháp vừa rồi của người bịt mặt lại khiến Phương Vỹ Huyền gặp phải một lực mạnh không thể chống cự, bị đánh cho bay thẳng ra ngoài.
"Hình như người trẻ tuổi kia không phải đổi thủ của người bịt mặt..." Thấy Phương Vỹ Huyền bị đánh bay ra ngoài, lại thấy khí thế thênh thang trên người người bịt mặt, không ít người sợ hãi nghĩ thầm.
Thực lực mà người bịt mặt kia bày ra thật sự quá mạnh mẽ, thậm chí còn làm mới nhận thức của bọn họ.
"Chẳng lẽ thuật pháp của gã lại có thể ngăn cản được lực bên ngoài?" Phương Vỹ Huyền nhìn người bịt mặt rồi nghĩ thầm.
Ôm mục đích thử một lần nên anh bèn đánh một chưởng về phía người bịt mặt kia.
Một luồng chân khí vọt tới trước mặt gã.
Quả nhiên gã này lại chắp hai tay lại tạo ra một cái lồng năng lượng màu lam nhạt, khuếch tán ra bốn phía.
"Ầm!"
Chân khí của Phương Vỹ Huyền va chạm với cái lồng năng lượng này rồi trực tiếp tan ra, không thể tạo được chút tổn thương nào cho người bịt mặt.
Phương Vỹ Huyền nhíu mày, lại tiếp tục đánh ra một chưởng.
Lần này người bịt mặt không dùng thuật pháp lúc nãy nữa, mà là vươn hai tay ra xoay tròn trên không trung.
Dòng khí xung quanh trở nên yên lặng trong nháy mắt.
Còn chân khí mà Phương Vỹ Huyền đánh ra đã đình trệ ngay trên không.
Lúc đánh nhau với Xích Lang, người bịt mặt kia đã dùng chiêu này rồi.
Gã búng ngón tay một cái, luồng chân khí kia lập tức thay đổi mục tiêu, đánh về phía Phương Vỹ Huyền!
"Ầm!"
Phương Vỹ Huyền bị chân khí của bản thân đánh trúng. Vị trí anh đang đứng nháy mắt đã nổi bụi mù mịt.
"Thú vị thật, những loại thuật pháp mà người bịt mặt này nắm giữ... Đều là thuật pháp cực kỳ hiếm thấy."
Bóng dáng Phương Vỹ Huyền đi ra từ trong bụi mù.
Bây giờ anh đã biết đại khái thủ đoạn mạnh nhất của kẻ này rồi. Đó chính là cái lồng năng lượng vừa rồi đã khiến anh cảm thấy không thể chống cự kia.
Nhưng Phương Vỹ Huyền cũng biết, trên thế giới này chưa bao giờ tồn tại thuật pháp nào vô địch.
Độ mạnh mà mỗi thuật pháp biểu hiện ra ngoài đều có liên quan mật thiết đến thực lực của người sử dụng thuật pháp.
Thực lực càng mạnh thì thuật pháp càng mạnh.
Người bịt mặt này chỉ có tu vi Kết Đan Kỳ đỉnh phong. Tu vi này không thể nào chèo chống nổi một thuật pháp vô địch.
"Bây giờ hẳn cũng đã khuya rồi, không chơi nữa."
Phương Vỹ Huyền nhìn người bịt mặt rồi lùi chân phải về phía sau một bước.
"Ầm!"
Anh dồn sức vào chân phải một cái khiến mặt đất sụp đổ!
Cùng lúc đó, bóng dáng anh cũng biến mất ngay tại chỗ, phóng thẳng về phía người bịt mặt như điện xẹt!
"Muốn... chết." Người bịt mặt lạnh lùng mở miệng nói.
Hai tay gã lại chắp lại.
"Ầm!"
Cái lồng năng lượng màu xanh lấy gã làm trung tâm rồi khuếch tán ra bốn phía.
Lúc này, tốc độ khuếch tán của lồng năng lượng đã nhanh hơn, phạm vi cũng lớn hơn!
"Ầm ầm!"
Mặt đất không thể chịu nổi nên phát ra từng đợt gầm rú.
Đám người đang đứng phía xa theo dõi cuộc chiến cũng cảm nhận được từng đợt uy thế đánh úp lại. Không ít người phát ra tiếng thét chói tai, liên tục lùi về phía sau.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền đã vọt tới trước cái lồng năng lượng kia.
Anh giơ tay phải lên, ngưng tụ một chùm chân khí màu đỏ trên nắm tay.
Cùng lúc đó, dưới làn da trên cánh tay cũng nổi lên những tia sáng vàng kim!
Phương Vỹ Huyền nện một đấm lên cái lồng năng lượng!
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang lên. Lồng năng lượng bị một đấm của Phương Vỹ Huyền đấm vỡ trong nháy mắt!
Ánh mắt người bịt mặt kia thay đổi!
Điều này sao có thể?