Tiêu Bắc Thạnh có khuôn mặt điển trai, cao gần một mét chín, toàn thân tản ra hơi thở sắc bén.
Gã đi đầu đội ngũ, khuôn mặt vô cảm, ánh mắt hờ hững.
“Tiêu Bắc Thạnh, vị kia chính là đội trưởng của binh sĩ Thiên Thần, binh vương Tiêu Bắc Thạnh!”
“Đây là binh vương… Quả nhiên khí thế không giống người thường,”
“Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy người thật rồi! Anh ấy là thần tượng của tôi đấy!”
Sau khi Tiêu Bắc Thạnh xuất hiện, lập tức khiến cho toàn bộ hội trường xôn xao.
Các quân khu không thường xuyên liên lạc với nhau, nhưng tất cả mọi người đều từng nghe nói đến tên của Tiêu Bắc Thạnh.
Truyền kỳ hai mươi sáu tuổi năm ấy là mục tiêu phấn đấu của bọn họ.
“Anh Hi Hưng, Tiêu Bắc Thạnh này chính là người đầu bảng xếp hạng quân đội sao?” Hạ Tuyết Nhan mở to hai mắt, nhìn Tiêu Bắc Thạnh trước mặt hỏi.
Hoàng Hi Hưng nhìn bóng dáng Tiêu Bắc Thạnh, ánh mắt đầy phức tạp, trả lời: “Ừ, anh ta đừng đầu bảng xếp hạng quân đội.”
Chỉ cần là một quân nhân thì sẽ hâm mộ lý lịch sự nghiệp của Tiêu Bắc Thạnh, cùng tất cả những gì hiện tại gã đang có.
Thật sự xa xôi không thể với tới.
Năm nay Hoàng Hi Hưng đã hai mươi bảy tuổi, quân hàm trung tướng, xếp thứ hai mươi trên bảng xếp hạng quân đội.
Giữa những người trẻ tuổi Hoàng Hi Hưng được coi là một sự tồn tại xuất sắc.
Nhưng khi so sánh với Tiêu Bắc Thạnh lại kém rất xa.
Có lẽ vinh dự trên lý lịch của Hoàng Hi Hưng còn không bằng một phần mười của Tiêu Bắc Thạnh, thậm chí còn không bằng một phần hai mươi.
Có thể nói như vậy, một mình Tiêu Bắc Thạnh đã đè bẹp tất cả các quân nhân của thế hệ này, thở dốc không được.
Tiêu Bắc Thạnh xuất hiện, những người khác chắc chắn sẽ biến thành vai phụ.
Tiêu Bắc Thạnh dẫn theo đội ngũ đi đến chỗ ngồi, ngồi xuống bên cạnh khu vực của đội Tấn Long.
Lúc này, người của đội Tấn Long có thể nhìn thấy Tiêu Bắc Thạnh ở khoảng cách gần.
Không ít đội viên lộ ra vẻ mặt kích động.
Dù sao thì Tiêu Bắc Thạnh cũng là một nhân vật truyền kỳ, có thể ngồi cùng gã đã được coi như một loại vinh hạnh rồi.
Nhưng khi Tiêu Bắc Thạnh ngồi xuống, thành viên đội Tấn Long không dám nói chuyện.
“Chị, em có cảm giác Tiêu Bắc Thạnh hoàn toàn khác những người khác, khí thế của anh ta mạnh quá.” Hạ Vi Vãn nhỏ giọng nói với Hạ Kiều Y ngồi bên cạnh.
Hạ Kiều Y không nói gì, đôi mắt đẹp lóe lên một tia sáng kỳ dị.
Từ khi Tiêu Bắc Thạnh xuất hiện, ánh mắt Phương Vỹ Huyền chưa từng rời khỏi Tiêu Bắc Thạnh.
Quan sát từ hơi thở trên người Tiêu Bắc Thạnh, anh ta có tu vi Kết Đan kỳ hậu kỳ, có thể sánh ngang với tam trưởng lão của nhà họ Trịnh.
Ở tuổi này mà có tu vi cao như thế khá hiếm thấy.
“Tám tuổi đã thông suốt…” Phương Vỹ Huyền nhìn chằm chằm vào Tiêu Bắc Thạnh, khẽ nhíu mày.1
Anh có thể cảm nhận được trên người Tiêu Bắc Thạnh còn tản ra một hơi thở mờ nhạt khác.
Hơi thở này cực kỳ mịt mờ, người bình thường hoàn toàn không phát hiện được.
Hơi thở đấy đến từ đâu?
Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt.
Lúc này, dường như Tiêu Bắc Thạnh đã nhận ra gì đấy, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phương Vỹ Huyền.
Ánh mắt của hai người chạm nhau trong không trung.
Ánh mắt Tiêu Bắc Thạnh không có chút tình cảm nào, chỉ có hờ hững.
Mà ánh mắt của Phương Vỹ Huyền ẩn chứa sự lạnh lùng và ý muốn giết người mờ nhạt.
“Tất cả đội dự thi đã đến đủ chưa? Chúng ta lập tức chuẩn bị bắt đầu cuộc họp động viên!”
Lúc này, trên bục cao phía trước, người chủ trì hội nghị cầm micro lớn tiếng nói.
Phương Vỹ Huyền dời tầm mắt đi, nhìn về phía bục cao.
Mà Tiêu Bắc Thạnh cũng thu tầm mắt lại, nhíu mày.
“Ông già, người này chỉ là một võ giả Tiên Thiên, nhìn có vẻ không có gì đặc biệt cả, rất bình thường.”
Trong nội tâm Tiêu Bắc Thạnh nói.
“Nhóc con, cậu không chú ý đến sát ý của cậu ta với cậu à?” Trong đầu Tiêu Bắc Thạnh vang lên một giọng nói già nua khác.
“Sát ý? Ha ha, cái này không phải rất bình thường sao? Với thân phận hiện tại của tôi có bao nhiêu người đỏ mắt, bao nhiêu người muốn đẩy tôi vào chỗ chết?” Tiêu Bắc Thạnh khinh thường cười nói.1
“Không, cậu vẫn nên cẩn thận chút đi. Không biết vì sao, tôi cảm thấy trên người của người kia có một hơi thở rất quen thuộc, nhưng tôi lại không nhớ ra…”
“Được rồi, yên tâm đi, với thực lực hiện tại của tôi, ở đây có ai có thể gây nguy hiểm cho tôi được?” Tiêu Bắc Thạnh thờ ơ nói.
“Tóm lại cứ cẩn thận đi, cậu sắp sửa đột phá lên Nguyên Anh kỳ rồi, kế hoạch sống lại của chúng ta cũng phải tiến hành đến bước cuối cùng…… Tuyệt đối không thể xảy ra sai sót ở thời khắc cuối cùng được.”
“Ừ, tôi biết rồi.” Tiêu Bắc Thạnh trả lời.
……
Bên phía Phương Vỹ Huyền, tuy anh có ý muốn giết Tiêu Bắc Thạnh, nhưng bây giờ anh không thể ra tay.
Anh không phải một người nói không giữ lời, nếu đã đồng ý với nhờ vả của Hạ Tư Không thì anh phải hoàn thành việc đấy.
Nếu ra tay giết Tiêu Bắc Thạnh ở chỗ này, không chỉ gây ra hỗn loạn mà còn tạo ra phiền phức rất lớn cho quân khu Giang Nam.
Phương Vỹ Huyền không muốn vì chuyện của bản thân mà liên lụy đến người khác.
Hơn nữa, có rất nhiều cơ hội giết Tiêu Bắc Thạnh, bây giờ không cần phải nóng lòng.
Lúc này, các tổng tư lệnh của quân khu lớn đi từ trên tầng xuống, ngồi xuống hàng ghế đầu tiên.
“Bây giờ, cuộc họp động viên chính thức bắt đầu!” Giọng điệu người chủ trì hăng hái hô.
Tiếp đấy là một loạt quy trình họp bình thường.
Đầu tiên là La Thiệu Sênh tổng tư lệnh quân khu trung bộ lên bục diễn thuyết, sau đó là người phụ trách cuộc thi đấu lần này của các quân khu lên bục phát biểu.
Mấy bài phát biểu đầu này thường diễn ra gần một tiếng.
Phương Vỹ Huyền nghe đến mức mơ màng sắp ngủ.
Sau khi kết thúc bài phát biểu, Hạ Kiều Y bên cạnh nhắc nhở: “Đến lúc giải thích quy tắc cuộc thi lần này rồi, nghe nghiêm túc đi.”
Phương Vỹ Huyền hơi nâng tinh thần lên, nhìn về phía bục cao.
Người phụ trách đứng trên bục cao, cầm microphone, nói: “Quy tắc cuộc thi lần này không có thay đổi gì nhiều, vẫn giống cuộc thi lần trước. Giữa các đội ngũ tổ chức theo hình thức năm trận thắng ba, mà hình thức mỗi trận là đấu đơn 1V1 một mình đấu, đoàn đội tác chiến 3V3, mỗi trận luân phiên nhau. Đội viên lên sân mỗi trận do đội trưởng quyết định.”
“Điểm khác nhau giữa lần này với cuộc thi lần trước chính là, lần này cho phép đội viên được lên sân nhiều lần.” Người phụ trách dừng một lúc nói.
Nghe thấy câu ấy cả hội trường ồ lên.
Cho phép đội viên lên sân nhiều lần?
Chắc chắn tin này đối với các đội ngũ mạnh là một tin cực kỳ tốt.
Bọn họ có thể để quân át chủ bài trong đội ngũ của bọn họ liên tục tác chiến!
“Thật tốt quá!”
Mấy đội ngũ dự thi đến từ các quân khu có thực lực đứng đầu trên mặt giấy đều lộ vẻ mặt vui mừng.
Mà đội ngũ có thực lực xếp sau trên mặt giấy lại mang mặt ủ mày ê.
Lần trước, bởi vì quy tắc đội viên không thể lên sân lần thứ hai, bọn họ còn có thể dùng phương thức Điền Kị đua ngựa để lấy được thành tích tạm ổn.
Nhưng lần này, không dùng được chiêu này nữa!
Ví dụ như binh sĩ Thiên Thần của quân khu Kinh Thành, bọn họ chỉ cần giữ Tiêu Bắc Thạnh trong sân mãi thì đối thủ khác thắng thế nào được?
Chắc chắn sẽ bị tỷ số ba không quét ngang!
Thế này quá thảm!
Phải biết, ngoại trừ bốn đội ngũ ở phía trên ra thì bốn đội ngũ phía sau phải dựa vào số lượt thắng để lấy điểm, từ đấy đánh giá xếp hạng từ năm đến tám.
Nếu gặp phải đội mạnh thì bị ba không quét ngang, như vậy bọn họ sẽ không lấy được tí điểm nào, vững vàng xếp hạng đầu từ dưới lên.
Vị trí đầu tiên từ dưới lên này chính là nỗi sỉ nhục thật sự, trở thành trò cười của toàn bộ quân khu!
Giống như quân khu Trường Hà từng bị xếp đầu tiên từ dưới lên, đã bị cười nhạo suốt bốn năm.
Mà lần này, quân khu Trường Hà còn phái ra hai đội viên siêu tinh nhuệ vào đội ngũ.
Ít nhất dựa trên thực lực trên mặt giấy, đã có thể sánh bằng với mấy quân khu khác, vững vàng đè lên quân khu Giang Nam.
“Vì sao lần này lại sửa quy tắc? Thế này rất bất công đối với đội ngũ có tổng thực lực kém như chúng tôi!” Trong lòng không ít người thấy khó chịu.
Nhưng bên ngoài lại không có ai dám nói thêm câu nào.
Quân lệnh như núi, quy tắc của cuộc thi đấu của các quân khu tương đương với mệnh lệnh.
Cho dù bọn họ có cảm thấy không hợp lý đến mức nào đi nữa thì cũng chỉ có thể chấp nhận và tuân thủ.
“Kế tiếp, xin mời đội trưởng các đội ngũ dự thi lên bục, chuẩn bị tiến hành rút thăm.” Người phụ trách nói.
Mấy đội trưởng, bao gồm Tiêu Bắc Thạnh đều đứng dậy, đi về phía bục cao.
“Đi lên rút thăm.” Hạ Kiều Y thấy Phương Vỹ Huyền vẫn sững sờ tại chỗ thì đành nhắc nhở anh.
“Ừ.” Phương Vỹ Huyền định thần lại, đứng dậy đi lên bục.
……
Sau khi Phương Vỹ Huyền đi lên bục cao, không ít ánh mắt tập trung lên người anh.
Bởi vì hơi thở trên người anh… Thật sự quá yếu.
Một võ giả Tiên Thiên! Thế mà lại có thể làm đội trưởng của một đội ngũ dự thi!
Không chỉ có các đội viên ở chỗ ngồi cảm thấy thắc mắc, ngay cả các tổng tư lệnh của các quân khu lớn ngồi tại hàng ghế đầu cũng có vẻ mặt ngạc nhiên.
“Ông Hạ, người này thật sự là đội trưởng đội Tấn Long của các ông à?” La Thiệu Sênh quay đầu hỏi.
Hạ Tư Không gật đầu, trả lời: “Đúng vậy.”
“Ha ha ha… Ông Hạ, ông đang tuyên bố đầu hàng đấy à? Tìm một võ giả Tiên Thiên đến làm đội trưởng? Thế này quá kỳ cục.” Ông lão đầu trọc bên cạnh cười ha hả.
Ông ta là tổng tư lệnh quân khu Hoài Bắc, Sử Chính Huy, biệt danh Sử nổ
Quan hệ của ông ta với Hạ Tư Không rất kém, đương nhiên lúc này sẽ không thèm nể mặt tý nào.