“Ừ, đây là chưởng Hàn Băng của cung Sương Hàn chúng em.” Tô Diêu Lăng đi ra phía sau lưng Phương Vỹ Huyền, nói.
“Tính thực dụng của chiêu thức này rất mạnh đó, nếu có cô ở nhà, thì không cần mua tủ lạnh rồi.” Phương Vỹ Huyền tán thưởng.
Tô Diêu Lăng cười nhạt, không nói gì.
Liễu Tiên San nghe thế thì thở phì phì nói: “Chưởng Hàn Băng là bí pháp cung Sương Hàn chúng tôi, thế mà cậu lại so sánh nó với tủ lạnh, cậu…”
Liễu Tiên San còn chưa dứt lời, lớp băng bao phủ phía trên Tham Lang đã xuất hiện vết nứt.
Tròng mắt Tham Lang chuyển động, hiện lên màu máu đỏ.
Thế mà còn chưa chịu chết?
Quả nhiên là người cải tạo gen.
Là con người bình thường vốn không có khả năng chống đỡ được cái lạnh mà chưởng Hàn Băng gây ra, sẽ bị đông chết trong thời gian rất ngắn.
Tô Diêu Lăng hơi nhíu mày, muốn ra tay.
Phương Vỹ Huyền ngăn cô ấy lại, nói: “Đừng nóng vội, có lẽ anh ta đến tìm tôi, tôi muốn nghe thử anh ta muốn nói gì.”
Vết nứt trên tảng băng càng lúc càng nhiều.
“Răng rắc!”
Cả tảng băng đã vỡ nát.
“Gàoo…”
Tham Lang ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, trong miệng, trên người anh ta bốc lên từng luồng hơi màu trắng.
Lúc tiến sĩ cải tạo cơ thể bọn họ, đã loại bỏ hoàn toàn những dây thần kinh có thể gây ảnh hưởng xấu đến xúc giác của họ.
Nói cách khác, bọn họ sẽ không cảm nhận được đau, nóng hoặc là lạnh.
Nhưng dù sao trong cơ thể của họ vẫn còn các cơ quan nội tạng và máu.
Sau khi bị đóng băng, cơ bắp trên người rất cứng nhắc, không hề thoải mái.
Sau một tiếng hét lớn, Tham Lang cúi đầu nhìn Phương Vỹ Huyền trước mặt.
“Người này đúng là nhân vật mục tiêu, Phương Vỹ Huyền, sức chiến đấu tám mươi ba, chỉ số nguy hiểm vô cực, nhưng có thể dễ dàng bắt lấy anh ta.” Âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu Tham Lang.
Sức chiến đấu chỉ có tám mươi ba?
Vậy thì cũng yếu quá rồi?
Cứ tìm đại một võ giả Tiên Thiên, e rằng sức chiến đấu cũng không thấp hơn người này nữa kìa.
Vì sao tiến sĩ lại muốn bắt một con người bình thường như vậy về nghiên cứu?
Tham Lang nhìn Phương Vỹ Huyền trước mặt, trong lòng ngập tràn nghi ngờ.
“Thực lực người này hoàn toàn không hợp với sức chiến đấu mà anh ta thể hiện, anh ta đã giết chết Caesar.” Giọng nói của tiến sĩ vang lên.
“Nhưng sức chiến đấu…” Tham Lang đáp.
“Không sai, ban đầu tôi cũng tưởng hệ thống sức chiến đấu bị lỗi, nhưng sau khi tôi nghiên cứu, thì hệ thống sức chiến đấu không có bất kỳ lỗ hổng nào. Nguyên nhân sức chiến đấu của người này chỉ hiển thị có tám mươi ba, là vì ngay lúc này sức chiến đấu của cậu ta đúng thật là chỉ có tám mươi ba thôi.” Tiến sĩ nói.
“Ý của ông là sức chiến đấu của anh ta sẽ tăng lên theo trận chiến?” Tham Lang hỏi.
“Đây là chuyện mà tôi muốn làm rõ, cũng là nguyên nhân tôi để các cậu đi bắt cậu ta về nghiên cứu.” Tiến sĩ dừng một chút, nói: “Lập tức sử dụng bộ động cơ kia đi, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, kéo dài lâu chỉ càng thêm phiền phức.”
“Sử dụng bộ hệ thống kia ở chỗ này sao? E rằng sẽ gây ra tiếng động rất lớn…” Tham Lang hơi ngạc nhiên, nói.
“Không sao, sau khi bắt được người thì lập tức rời khỏi Hoa Hạ.” Tiến sĩ trả lời.
“Đã rõ, tiến sĩ.” Tham Lang đồng ý.
“Này, anh tên là gì?” Phương Vỹ Huyền nhìn Tham Lang đứng trước mặt mình nãy giờ nhưng lại chẳng nói chẳng rằng, hỏi anh ta.
“Tôi là Tham Lang, đến từ Phòng thí nghiệm gen. Nhiệm vụ hôm nay là bắt anh về để tiến sĩ nghiên cứu.” Tham Lang nói.
“Bắt tôi về nghiên cứu ư?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày lại.
“Đúng vậy.” Tham Lang nhếch môi, để lộ hàm răng nanh sắc nhọn dày đặc trong miệng anh ta.
“Đây là nụ cười của anh sao? Rất buồn nôn.” Phương Vỹ Huyền nói.
Tham Lang không nói gì, dang đôi tay ra, ở phần ngực anh ta xuất hiện một cái lỗ hổng hình thoi, sau đó lóe lên một tia sáng màu đỏ.
Trên người anh ta bắt đầu tỏa ra hơi nóng.
Cùng lúc đó, phần ngực của bốn người cải tạo gen đã bị đông lại thành tảng băng còn lại ở trong phòng cũng xuất hiện hình thoi, và cùng lóe lên tia sáng màu đỏ.
Tảng băng đông cứng trên cơ thể bọn họ nhanh chóng tan thành nước, rồi lập tức bốc hơi thành hơi nước.
Trong vật thể hình thoi này ẩn chứa năng lực cực kỳ mạnh.
“Nóng quá đi…”
Trong phòng trở nên nóng rực, cả người Liễu Tiên San chảy mồ hôi ướt sũng, không nhịn được mà lẩm bẩm.
Tô Diêu Lăng nhìn cô ta một cái, giơ một ngón tay.
Một luồng chân khí màu xanh nhạt bao bọc lấy Liễu Tiên San, làm Liễu Tiên San lập tức cảm nhận được luồng hơi mát lạnh.
“Phương Vỹ Huyền, đây là động cơ động lực mà Phòng thí nghiệm gen chúng tôi vừa mới nghiên cứu phát minh ra, anh là người đầu tiên được trải nghiệm sức mạnh của nó, hưởng thụ cho tốt đi.”
Lúc này, bốn người khác trong phòng cứ như bị nam châm hút vào nhau, lập tức đến gần chỗ Tham Lang.
Rất nhanh, bốn người đã dán ở bên người Tham Lang.
Cái hình thoi màu đỏ ở ngực của bọn họ từ từ tách ra, rồi kết chặt vào nhau.
Sau đó, không ngờ tay chân của năm người đó bắt đầu kết hợp lại.
Tay chân dán vào tay chân, phần đầu vùi vào giữa ngực, phần ót đột nhiên hé ra một cái miệng, một bàn tay cắm vào…
“Đây, đây còn là con người sao?”
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Liễu Tiên San tái nhợt.
Đã quái lạ, lại còn rất buồn nôn.
Cái đám người gọi là người cải tạo gen này, thật ra thứ bị cải tạo vốn không phải gen, mà là cơ thể!
Phần lớn các giác quan trong cơ thể họ đều bị cải tạo thành máy móc, chỉ để lại một chút máu và thịt làm vật dẫn.
Chỉ trong ba mươi giây ngắn ngủi, năm người này đã hoàn toàn kết hợp lại với nhau, biến thành một con quái vật máy móc cao hơn hai mét, có năm cặp tay chân, và ba đầu.
“Xem ra cái người gọi là tiến sĩ kia là người hâm mộ của Transformers, rất ngầu đó.” Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu nhìn con quái vật máy móc ở trước mặt mình, cười nói.
“Chỉ cần anh gia nhập chúng tôi, anh cũng có được sức mạnh mạnh mẽ như vậy.” Cái đầu ở chính giữa, cũng chính là đầu Tham Lang mở miệng nói.
“Xấu quá, tôi không có hứng thú.” Phương Vỹ Huyền trả lời.
“Vậy không phải do anh quyết định rồi.” Tham Lang nói rồi vươn ra một nắm đấm về phía Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền bước sang trái một bước, nhẹ nhàng tránh được cú đấm này.
“Ầm ầm!”
Nhưng mà vách tường phía sau Phương Vỹ Huyền đã nứt toác, xuất hiện một cái hố lớn, bên ngoài chính là bầu trời cao gần trăm mét.
“Á…”
Lúc này, cuối cùng cũng có một hộ gia đình ở một tầng nào đó trong khách sạn cảm thấy bất thường, hét lên đầy chói tai.
“Đây là sức mạnh của động cơ mới sao?” Tham Lang nhìn cú đấm thép của mình, lẩm bẩm nói.
Cùng lúc đó, những cái tay chân khác cũng cử động.
Hiện tại, bên trong cơ thể này của anh ta có tổng cộng năm bộ não.
Năm người đều có thể khống chế được cơ thể mình, nhưng quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trên người Tham Lang ở trung tâm.
“Vèo!”
Một lưỡi dao sắc bén bay về phía Phương Vỹ Huyền với tốc độ cực kỳ nhanh.
Phương Vỹ Huyền lập tức vươn tay phải ra đón được một nhát dao này.
“Keng!”
Tiếng kim loại va vào nhau giòn tan.
Lưỡi dao sắc bén đã gãy đôi!
Tham Lang sửng sốt, bước về phía trước một bước.
“Ầm ầm!”
Cả căn phòng đều rung lên.
Anh ta lại giơ cú đấm bằng thép lên, đấm một quyền vào Phương Vỹ Huyền.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền không né tránh.
Ngay khi cú đấm này sắp đụng vào Phương Vỹ Huyền, thì đột nhiên ở chỗ đốt ngón tay bằng thép xuất hiện mấy cái lỗ, phóng ra những quả Pháo Siêu Năng.
“Bùm!”
Một tiếng vang lớn, Phương Vỹ Huyền bị nắm tay đập thẳng ngay chính diện, đồng thời còn bị Pháo Siêu Năng bắn vào người, cơ thể anh văng ra như một viên đạn.
“Dám nhận hết một quyền của tôi? Đúng là tự tìm đường chết.” Trong lòng Tham Lang thầm cười lạnh, nói.
“Tham Lang, thứ tôi muốn là người sống, nhất định không được giết chết cậu ta.” Giọng nói của tiến sĩ vang lên.
“Tôi hiểu rõ, tiến sĩ. Cú đấm vừa rồi còn chưa đạt được một nửa sức mạnh, hẳn là Phương Vỹ Huyền không bị đánh chết đâu.” Tham Lang nói.
Tô Diêu Lăng nhìn thấy Phương Vỹ Huyền bị đánh bay ra ngoài, sắc mặt lập tức thay đổi, trên người cô ấy bùng lên khí thế cực mạnh.
“Anh, chết tiệt…” Tô Diêu Lăng đi về phía trước một bước, tung ra hai chưởng.
Tay chân hai bên của con quái vật lập tức khép lại, hình thành một tấm chắn.
“Rầm!”
Một tiếng vang thật lớn, cả căn phòng đã sắp sụp đổ.
Cánh cửa và vách tường phía sau con quái vật đã lập tức nứt toác.
Nhưng quái vật vẫn đứng ở tại chỗ.
Tô Diêu Lăng lại liên tiếp tung chưởng.
“Rầm rầm rầm…”
Một tiếng lại một tiếng nữa vang lên, cả tòa nhà đều rung lên, thậm chí sắp sụp đổ.
Nhưng con quái vật vẫn đứng yên ở đó.
Dường như đòn tấn công của Tô Diêu Lăng không ảnh hưởng quá lớn đến nó.
“Vô dụng thôi, tay chân chúng tôi được đúc từ tinh thạch Thiên Đấu cứng rắn nhất, cho dù cô có đánh cho cả tòa nhà này đổ sập, thì chúng tôi cũng không bị ảnh hưởng chút nào.” Tham Lang hờ hững nói.
Tinh thạch Thiên Đấu?
Chẳng trách có thể ngăn cản được những đòn tấn công liên tục của cô ấy.
Tô Diêu Lăng nhíu chặt chân mày, sắc mặt có hơi khó coi.
Bên ngoài vẫn còn vang vọng tiếng thét chói tai.
Hiển nhiên trong khách sạn này có rất nhiều người.
Cô ấy không thể cứ tấn công như vậy, nếu không tòa khách sạn này thật sự sẽ sập mất, sẽ làm liên lụy đến rất nhiều người phàm vô tội.
Nhưng mà nếu không tấn công, thì phải làm sao để giải quyết được con quái vật máy móc trước mặt?
“Vẫn để cho tôi xử lý đi, tôi thích đối phó với thứ đồ cứng rắn như này nhất.”
Không biết từ khi nào, Phương Vỹ Huyền đã về tới phòng, bước từ từ đến trước mặt con quái vật máy móc.