Phương Vỹ Huyền đạp chân một cái, vọt thẳng về phía Tam trưởng lão nhà họ Trịnh.
Anh cố ý không giết ông ta ngay trong một chiêu là vì kim đan trong cơ thể ông ta.
Kim đan của một gã tu sĩ Kết Đan kỳ hậu kỳ sẽ có linh khí ẩn chứa bên trong. E rằng nó có thể so với cả nghìn viên nội đan yêu thú cấp thấp nữa.
Vài giây sau, Phương Vỹ Huyền đi vào một nơi trống trải thuộc khu vực ngoại thành.
Tam trưởng lão nhà họ Trịnh đã ngã xuống nơi này, dưới thân chảy ra một vũng máu tươi.
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền chậm rãi đi tới, trong mắt ông ta chỉ còn lại sự tuyệt vọng, khuôn mặt héo rũ.
Ông ta đau khổ tu luyện hơn nửa đời người, đạt được tới cảnh giới Võ Tôn mà võ giả tầm thường hâm mộ.
Mấy năm gần đây ông ta còn thấp thoáng đụng được tới trần của cảnh giới Võ Tôn rồi, đã tìm được đường có thể tiếp tục thăng cấp.
Nếu cho ông ta khoảng thời gian ba năm nữa thì nói không chừng ông ta sẽ có thể đột phá cảnh giới Võ Tôn thật, sau đó đi tới cảnh giới trong truyền thuyết kia...
Nhưng hôm nay tất cả đã kết thúc.
Tất cả hy vọng và giấc mơ của ông ta chỉ có thể để lại cho kiếp sau mà thôi.
Lúc này Phương Vỹ Huyền đã tới ngay trước người Tam trưởng lão nhà họ Trịnh.
"Chẳng phải ông vẫn luôn muốn biết cái gọi là bí mật phương pháp tà tu sao? Bây giờ tôi có thể nói cho ông biết." Phương Vỹ Huyền ngồi xổm người xuống mỉm cười nói.
Ánh mắt của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh khẽ thay đổi.
Phương Vỹ Huyền vươn tay đặt lên bụng ông ta, vận chuyển Phệ Linh quyết.
Một luồng sáng đỏ nổi lên trên tay anh, tu vi trong cơ thể Tam trưởng lão đang xói mòn với tốc độ cực nhanh.
Vẻ mặt của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh lập tức tái nhợt, ông ta nói: "Hóa ra cậu dùng phương pháp này để hấp thụ tu vi của người khác..."
Cảm nhận được tu vi trong cơ thể đang nhanh chóng xói mòn, ông ta từ bi thương đến giận quá hóa cười nói: "Phương Vỹ Huyền, cậu dùng loại tà thuật này để giành được sức mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ bị trời phạt! Ông già này sẽ ở địa ngục chờ ngày đó đến với cậu!"
"Nếu có thể thì tôi đây cũng muốn xuống địa ngục chơi một vòng. Nhưng đáng tiếc là ông trời không cho tôi cơ hội đó." Phương Vỹ Huyền bình tĩnh nói.
Lúc này, kim đan trong cơ thể Tam trưởng lão nhà họ Trịnh chỉ còn lớn bằng một nửa ban đầu.
Nghĩ đến tu vi mình đau khổ tu luyện cả chục năm lại biến hết thành của người khác, trong lòng ông ta trở nên vô cùng oán hận.
Vẻ mặt ông ta nhanh chóng trở nên kiên quyết.
Ông ta phải phong bế kinh mạch trong cơ thể, để chân khí chảy ngược trong người.
Ông ta phải tự bạo!
Ông ta tự nguyện hủy viên kim đan này chứ không muốn để Phương Vỹ Huyền hấp thu!
Nghĩ vậy, Tam trưởng lão nhà họ Trịnh lộ ra một nụ cười độc ác.
Uy lực của vụ nổ từ nửa viên kim đan cũng chẳng khác gì uy lực của một cái tên lửa đạn đạo.
Phương Vỹ Huyền đang ở cự ly gần như vậy, cho dù không bị nổ chết cũng sẽ bị thương nặng!
"Phương Vỹ Huyền, cùng chết..." Tam trưởng lão nhà họ Trịnh hét lớn một tiếng, muốn tự bạo.
"Ầm!"
Nhưng lời của ông ta còn chưa kịp nói hết đã bị Phương Vỹ Huyền nện cho một đấm lên mặt, ngất xỉu ngay lập tức.
"Tự bạo hả? Ông nghĩ tôi sẽ cho ông cơ hội này sao?" Phương Vỹ Huyền cười mỉa mai nói.
Sau khi hấp thụ xong viên kim đan trong cơ thể Tam trưởng lão nhà họ Trịnh, anh còn đột phá được hai tầng, đi vào Luyện Khí kỳ tầng thứ chín nghìn chín trăm năm mươi rồi.
Phương Vỹ Huyền biết bây giờ nếu anh muốn đột phá một tầng thì phải cần một lượng linh khí cực lớn, nhưng không ngờ rằng lại lớn đến mức này!
Như thế xem ra năm mươi tầng cuối cùng trước khi đến được mười nghìn tầng không thể khinh địch mà vượt qua như vậy nữa.
...
Phương Vỹ Huyền cầm cái xác đẫm máu của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh quay về trước mặt đám người Khổng Trí Kiên.
Anh ném thi thể ông ta tới phần đất trước mặt gã.
Nhìn thấy vẻ mặt toàn là máu, không còn nhìn được rõ mặt mũi của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh, cả người Khổng Trí Kiên run lên, hai chân như nhũn ra, quỳ "phịch" một tiếng trên mặt đất.
"Phương, đại sư Phương... Là Tam trưởng lão nhà họ Trịnh chủ động tới tìm tôi muốn tôi mời cậu tới gặp mặt... Đối phương là Tam trưởng lão của nhà họ Trịnh nên tôi không có cách nào để từ chối... Van xin cậu tha cho tôi một mạng. Tôi thật sự chưa từng nghĩ tới việc làm cậu mất lòng..." Khổng Trí Kiên khóc lóc cầu xin tha thứ, vừa nói vừa dập đầu với Phương Vỹ Huyền.
Việc này khiến các cao tần khác bị dọa sợ không nhẹ, cũng nhao nhao quỳ theo dập đầu với anh.
Lúc này đám hộ vệ của Hiệp hội Võ đạo bên kia đều ngơ ngác.
Quả thật bọn họ không thể tin nổi vào hai mắt mình nữa.
Các vị cao tầng của Hiệp hội Võ đạo luôn quyền thế ngập trời, kiêu ngạc độc đoán trong mắt bọn họ bây giờ lại cùng quỳ trước một người trẻ tuổi để cầu xin tha thứ ư?
Mà lúc này đám cao tầng kia lại không nghĩ được nhiều như thế.
Tam trưởng lão Võ Tôn nổi tiếng đã lâu của nhà họ Trịnh đã bị Phương Vỹ Huyền giết chết.
Bốn gã hộ pháp cảnh giới tông sư của nhà họ Trịnh cũng không đỡ được một đòn trước mặt anh.
Loại thần giết chóc khủng bố đến mức này không phải là tồn tại mà bọn họ có thể xúc phạm.
Nhưng những hành động trước đó của bọn họ đã hoàn toàn khiến Phương Vỹ Huyền mích lòng rồi. Nhất là sau khi Tam trưởng lão nhà họ Trịnh xuất hiện.
Phương Vỹ Huyền lạnh lùng nhìn Khổng Trí Kiên rồi nói: "Chẳng phải ông vừa mới ầm ĩ muốn bắt tôi vào ngồi tù sao?"
Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của anh, vẻ mặt Khổng Trí Kiên thay đổi, cảm giác trái tim sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Là lỗi của tôi! Đại sư Phương! Tôi tự nguyện chịu phạt, là do cái miệng thối của tôi! Xin cậu đừng để trong lòng, là lỗi của tôi..." Khổng Trí Kiên lập tức bắt đầu tự vả miệng.
"Bốp, bốp, bốp..."
Mấy tiếng bạt tay lanh lảnh vang lên.
Khổng Trí Kiên dùng sức rất lớn nên chỉ sau mấy cái tát, khóe miệng gã bắt đầu có máu tươi chảy ra.
Râu bạc trên cằm cũng bị máu tươi đỏ lòm dính lên.
Mặt Phương Vỹ Huyền vẫn không thay đổi chút nào. Anh nhìn Khổng Trí Kiên rồi nói: "Đây là một cơ hội cuối cùng. Tốt nhất là Hiệp hội Võ đạo Giang Nam các người đừng nên lại chọc tới tôi nữa."
"Đại sư Phương, chúng tôi không dám nữa đâu, chắc chắn không dám..." Đám cao tầng xung quanh luôn mồm nói, đồng thời còn dập đầu với anh.
Phương Vỹ Huyền nhìn nhìn bốn phía xung quanh một vòng rồi chậm rì rì rời đi.
Mãi đến khi anh biến mất khỏi tầm nhìn phía trước rồi mà đám cao tầng vẫn không dám đứng lên, cứ quỳ trên mặt đất.
Còn Khổng Trí Kiên thì vẫn còn đang tự vả miệng.
Dáng vẻ gã lúc này trông có vẻ vô cùng thê thảm, hai má sưng tấy, miệng đầy máu tươi.
Sau khi Phương Vỹ Huyền rời khỏi rất lâu, mấy tên cao tầng mới dám liếc nhìn nhau rồi đứng dậy.
"Hội trưởng Khổng, đại sư Phương đã đi xa rồi, nhanh dừng tay đi thôi." Mấy tên cao tầng nói với Khổng Trí Kiên.
Gã hơi đờ đẫn buông tay xuống, nhìn nhìn thi thể của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh trước mặt, trong mắt chỉ có sự sợ hãi.
Trước ngày hôm nay, địa vị của Tam trưởng lão nhà họ Trịnh vẫn còn cao quý biết bao. Cả Hoài Bắc này có ai dám không kính trọng ông ta chứ?
Nhưng hôm nay ông ta đã biến thành một thi thể lạnh lẽo.
"Hội trưởng Khổng, bây giờ chúng ta... phải làm sao đây?" Vài tên cao tầng khác lại hỏi han với vẻ mặt tái nhợt.
Khổng Trí Kiên run rẩy đứng dậy, im lặng một lát rồi nói: "Chuyện này... muốn giấu cũng không được, nói lại chi tiết với nhà họ Trịnh bên kia đi."
"Nếu nhà họ Trịnh biết chuyện này... e rằng sẽ điên mất..." Mấy tên cao tầng lại lộ vẻ hoảng sợ.
"Đó là chuyện của nhà họ Trịnh và đại sư Phương. Hai bên đều là tồn tại chúng ta không thể chọc tới. Chúng ta đâu có lo được nhiều như vậy." Khổng Trí Kiên nói.
"Được rồi, đừng nói nhiều nữa, thu dọn hiện trường còn lại đi." Khổng Trí Kiên hít một hơi thật sâu rồi nói.
Nói xong gã lại nghĩ đến gì đó nên lại dặn dò: "Mang tất cả nội đan yêu thú mà Hiệp hội chúng ta đang có tới nhà của đại sư Phương đi. Nhưng đừng lấy danh nghĩa Hiệp hội Võ đạo chúng ta... Giấu tên đi là được."
...
Hai ngày này, Liễu Tiên San đang ở trong một khách sạn năm sao cao cấp tại thành phố Giang Hải.
Môi trường và vệ sinh của khách sạn đều rất không tồi. Đứng cạnh cửa sổ sát đất còn có thể nhìn thấy phong cảnh từ đoạn đường phồn hoa nhất của thành phố Giang Hải.
Nhưng tâm trạng của Liễu Tiên San lại không đẹp như thế.
Nghĩ đến việc bây giờ cô mình đang ở trong nhà Phương Vỹ Huyền, cô ta lại cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng Phương Vỹ Huyền là kẻ địch của cô ta cơ mà, thậm chí còn để lại một cái ấn chú có thể gây nguy hiểm cho mạng sống lên người cô ta nữa!
Nhưng cô lại thân thiết với Phương Vỹ Huyền như thế!
"Rốt cuộc cậu ta có quan hệ gì với cô mình nhỉ? Cả năm cô cũng chẳng rời khỏi cung Sương Hàn được mấy lần, sao lại quen biết Phương Vỹ Huyền được?" Hai ngày nay Liễu Tiên San vẫn một mực tự hỏi vấn đề này.
Trong lòng cô ta trừ khó chịu ra thì còn có một ngọn lửa của sự hóng hớt cũng đang thiêu đốt hừng hực nữa.
Cô ta rất muốn biết vì sao người cô ngày thường luôn lạnh như băng của mình lại đột nhiên thay đổi thành một người khác sau khi nhìn thấy Phương Vỹ Huyền như thế.
"Tích, tích, tích..."
Ngay lúc Liễu Tiên San đang tự hỏi thì máy tính xách tay trên bàn vang lên tiếng có tin nhắn đến.
Liễu Tiên San lấy lại tinh thần, đi tới trước máy tính xách tay rồi mở tin nhắn kia ra.
Đây là một cái khung đối thoại. Đối phương dùng tiếng Anh gửi tin qua đây.
"Trước mắt thì một đội ngũ của phòng thí nghiệm gen sắp tới thành phố Giang Hải rồi."
Người bên kia là gián điệp của Liễu Tiên San.
Từ trước đến nay cô ta luôn dựa vào một đoàn gián điệp để trợ giúp thu thập các loại tin tức tình báo.
Phòng thí nghiệm gen... đó chẳng phải là phòng thí nghiệm đã chế tạo ra tên Siêu nhân Caesar xếp thứ mười chín trên bảng đen đó sao...
Nhớ tới cảnh tượng buổi tối ngày đó, Phương Vỹ Huyền chỉ dùng một đấm đã diệt luôn Siêu nhân Caesar kia, một chút rung động hiện lên trong mắt Liễu Tiên San.
"Trước mắt thì bọn họ đang ở chỗ nào của thành phố Giang Hải vậy?" Liễu Tiên San đánh chữ hỏi.